Hội Chứng Trao Tình Yêu

Chương 12: Tôi không trả thù anh

Vài ngày sau, Hướng Ổ nhận được một cuộc gọi lạ.

Không có lưu tên, nhưng anh rất quen thuộc với dãy số đó.

Là số điện thoại của Vương Thần.

Đồng nghiệp đang nói chuyện với anh. Màn hình điện thoại tắt trong chốc lát, sau đó cuộc gọi thứ hai lập tức đến.

Đồng nghiệp thấy vậy bèn hỏi: "Anh Hướng, có chuyện gì gấp à?"

Hướng Ổ lắc đầu, chuyển điện thoại sang chế độ không làm phiền. Anh úp xuống: "Cậu nói tiếp đi, cụ thể là không hiểu chỗ nào..."

Giờ nghỉ trưa, mọi người đang tán gẫu trong phòng trà, bình thường Hướng Ổ sẽ không tham gia thảo luận.

Có điều anh muốn uống một tách cà phê.

Vì vậy mới đẩy cửa bước vào.

Trước đây mọi người gật đầu chào nhau rồi sẽ tiếp tục câu chuyện. Nhưng hôm nay Hướng Ổ vừa bước vào, câu chuyện đột ngột dừng lại.

Trong nháy mắt tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào Hướng Ổ, ngay sau đó nhanh chóng quay đi.

Người đồng nghiệp nói chuyện với Hướng Ổ vào buổi sáng chủ động chào hỏi, rất lễ phép gọi một tiếng “anh Hướng".

Chàng trai trẻ là thực tập sinh mới, rất nhiều việc không hiểu rõ tình hình. May mắn là cậu ta ham học hỏi và chịu khó.

Hướng Ổ vốn không muốn hướng dẫn thực tập sinh nữa nhưng khổ nỗi cả một cửa hàng lớn, nhà thiết kế ít người nhiều việc, trong đó anh lại là người dễ nói chuyện nhất.

Tuy đã từ chối, sau cùng anh vẫn bị ép nhận.

Quản lý thề thốt: "Tôi đảm bảo với cậu, lần này sẽ khác."

Câu này, lần trước đối phương cũng nói y hệt như vậy.

Hướng Ổ nuốt lời định nói vào bụng.

Từ chối cũng vô dụng thôi.

Nếu có tác dụng thì đã không xảy ra việc hết lần này đến lần khác đẩy người cho anh.

Hướng Ổ pha xong cà phê, chuẩn bị rời đi thì cái ánh mắt tập trung nọ lại xuất hiện.

Đẩy cửa ra, hơi lạnh của điều hòa khiến hơi thở của anh nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Cửa đóng lại, căn phòng trà nhỏ bé đó chật kín người. Người đông khiến bầu không khí vô cùng ngột ngạt.

Vậy mà vẫn có người chịu đựng được.



Trở lại chỗ ngồi, Hướng Ổ nhớ đến cuộc gọi buổi sáng.

Mở điện thoại ra, nào ngờ không chỉ Vương Thần gọi tới mà Diệp Bạc Ngữ cũng gọi cho anh một cuộc.

Hướng Ổ vừa định gọi lại, phía sau bất chợt vang lên tiếng động.

"Vẫn là bên này mát mẻ hơn."

Hướng Ổ hơi lúng túng che màn hình điện thoại, quay đầu nhìn về phía bến tàu.

Thực tập sinh anh mang theo đang đi về phía này, trên bảng tên trước ngực viết ba chữ "Phương Thực Nhiên".

Chàng trai trẻ cắt tóc húi cua lộ cả da đầu, dáng người cao gầy nhưng cánh tay lộ ra lại rất rắn chắc. Thoạt nhìn có vẻ khó gần, nhưng thực tế thì ngược lại. Cậu ta không chỉ dễ nói chuyện mà còn chăm chỉ chịu khó.

Cậu ta nhỏ hơn Hướng Ổ một tuổi, ấy vậy mà kinh nghiệm xã hội lại cực kỳ phong phú.

Ban đầu cậu ta làm công việc chuyên ngành của mình, sau khi tốt nghiệp đã bán nhà làm môi giới, cũng từng làm telesales. Vòng vo một hồi, cuối cùng cậu ta quay về làm đúng ngành nghề của mình.

Những phần mềm được tiếp xúc thời đại học, mấy năm không dùng sẽ trở nên xa lạ. Công ty xem qua thiết kế của cậu ta, cân nhắc đến việc thiếu người ở vị trí này nên vẫn sắp xếp vị trí thực tập cho đối phương.

“Anh Hướng, ra hành lang hút điếu thuốc không?” Phương Thực Nhiên ngẩng đầu, thành thạo làm động tác châm thuốc.

Hướng Ổ lắc đầu.

“Anh không hút thuốc à?”

“Tôi rất ít khi hút.” Hướng Ổ đáp.

Thật kỳ lạ, ngoài giờ làm việc thì cậu ta hầu như không bao giờ tìm anh.

Hướng Ổ biết lời giảng giải của mình cứng nhắc và nhàm chán, Phương Thực Nhiên chỉ cần nghe mà không phản bác đã là nể mặt anh lắm rồi.

Sao hôm nay lại muốn bắt chuyện với anh?

Hướng Ổ cứ tưởng cuộc trò chuyện đến đây là kết thúc, cậu ta sẽ bỏ đi.

Ai ngờ Phương Thực Nhiên kéo ghế lại, ngồi xuống cạnh Hướng Ổ và nói liên tha liên thiên đủ thứ trên trời dưới biển.

Hướng Ổ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng đối phương hỏi thì anh sẽ trả lời coi như qua lại với nhau.

Cho đến khi hết giờ nghỉ trưa, anh vẫn không có cơ hội gọi điện cho Diệp Bạc Ngữ.

Vì Diệp Bạc Ngữ không gọi lại nữa, có lẽ không phải chuyện gì quan trọng. Hướng Ổ có hỏi trên WeChat mà không nhận được hồi âm.

Tan làm, Hướng Ổ bước ra khỏi tòa nhà công ty, bất chợt phía sau có người gọi anh.

“Hướng Ổ…”

“Hướng Ổ!”

Cánh tay bị kéo lại, khuôn mặt tức giận của Vương Thần xuất hiện trước mắt.

Ban đầu Hướng Ổ sững người, sau đó cúi đầu tháo tai nghe.

Khi ngẩng đầu lên, anh hỏi một câu tương tự như đêm hôm đó: "Anh tìm tôi có việc gì?"

Vương Thần nghiến răng nghiến lợi.

“Cậu cố ý đúng không? Cố ý trả thù tôi hả!”

Trong mắt Hướng Ổ ánh lên nét nghi hoặc. Bởi vì sự khó hiểu đó là thật, ngược lại càng khiến Vương Thần đau lòng.

Cứ như thể anh đã quên mất anh ta, quên một cách triệt để.

Người từng nghe lời anh ta, nuông chiều anh ta đã biến mất chỉ sau một đêm.

Vương Thần có chút hoảng hốt.

Hình như mọi thứ trở lại trước khi anh ta quen biết Hướng Ổ, khi ấy Hướng Ổ luôn lạnh nhạt với mọi người. Bất kể đối phương là ai, chỉ trừ...

“Tôi không trả thù anh.”