“Em vừa kết hôn à?”
“Em đã kết hôn được nửa năm rồi.” Tiêu Cẩm Thăng đáp.
Bành Cầm ngẩn người, xác nhận lại tinh thần lực của cô chỉ ở mức một sao, liền thẳng thắn hỏi:
“Em kết hôn nửa năm rồi, sao tinh thần lực vẫn chỉ một sao?”
Cô suy ngẫm một chút rồi bổ sung:
“Theo kinh nghiệm của chị, nhìn năm ông chồng của em, vừa đẹp trai vừa mạnh mẽ thế kia, chuyện vợ chồng hẳn là rất hòa hợp. Kết hôn nửa năm mà vẫn chỉ một sao thì không đúng chút nào.”
“Chị cũng kết hôn nửa năm, giờ đã lên ba sao rồi.”
“Gì… gì cơ?”
Tiêu Cẩm Thăng đỏ bừng mặt, trong đầu toàn suy nghĩ lung tung.
Sao những câu chuyện thẳng thắn thế này ở Mê Vụ Đại Lục lại được nói ra một cách tùy tiện như vậy?!
“Với nhan sắc, vóc dáng và sức mạnh của mấy ông chồng em, dù em có nền tảng kém, tinh thần lực cũng không thể…”
"Sức mạnh tinh thần của em lẽ ra cũng phải đạt bốn sao rồi."
Bành Cầm thẳng thắn nói.
Tiêu Cẩm Thăng hoảng hốt, vội đưa tay bịt miệng cô ấy lại.
Cô quay đầu nhìn, may mắn là Bành Cầm vì đang tám chuyện nên hạ giọng khá nhỏ, còn năm người đàn ông của cô không ai chú ý đến cuộc trò chuyện này.
“Chị Cầm, vậy việc tăng sức mạnh tinh thần là… là nhờ ngủ với đàn ông sao?” Tiêu Cẩm Thăng lắp bắp, giọng run rẩy.
“Đúng rồi, chắc chắn là nhờ ngủ với đàn ông.”
Bành Cầm trả lời, thấy Tiêu Cẩm Thăng trông đầy hoảng loạn, liền hạ giọng hơn nữa.
Hai người ghé sát đầu lại với nhau, thì thầm bàn tán.
“Đàn ông đẹp trai, dáng chuẩn, sức mạnh cao, đều giúp em tăng sức mạnh tinh thần nhanh hơn.”
Bành Cầm tỏ vẻ không hiểu, rồi như nghĩ ra điều gì, ngạc nhiên hỏi:
“Không lẽ em chưa ngủ với họ sao?”
Tiêu Cẩm Thăng đỏ bừng mặt, im bặt.
Ngủ gì mà ngủ được chứ?
Một ngày cãi nhau ba trận, ba ngày lại đánh nhau một lần, còn ngủ kiểu gì?
“Chị đã bảo mà, với mấy anh chồng thú nhân như của em, sao kết hôn nửa năm mà sức mạnh tinh thần vẫn chỉ một sao được?”
Sau khi giải đáp thắc mắc, Bành Cầm lại tò mò:
“Tại sao em không ở bên họ? Ngủ với người đàn ông mình đã ký kết hợp đồng thú nhân thì tăng sức mạnh nhanh hơn ngủ với người khác mà.”
“Còn có thể ngủ với người khác sao?”
Tiêu Cẩm Thăng cảm thấy thế giới quan của mình hoàn toàn sụp đổ.
Rốt cuộc là thế giới này điên rồi, hay cô mới là người điên?
“Tất nhiên rồi. Có chị em không hòa hợp với thú nhân của mình, nên thú nhân dễ bị người khác cướp mất.”
Bành Cầm bĩu môi, rồi như sực nhớ ra điều gì, cô ấy nghiêm túc dặn dò:
“Cách chúng ta tăng sức mạnh tinh thần, tự mình biết là được, đừng bao giờ nói cho thú nhân của em biết.”
“Em thề sống chết cũng không nói.”
Tiêu Cẩm Thăng sắp khóc đến nơi.
Tìm tòi hai ngày một đêm để tìm cách tăng sức mạnh tinh thần, cuối cùng lại nhận được một kết luận đầy hoang đường thế này.
“Em nên nhanh chóng ‘thu phục’ cả năm người họ đi.”
Bành Cầm hối thúc, không thể chịu nổi khi thấy Tiêu Cẩm Thăng bỏ qua “món ngon trước mắt”:
“Lần đầu tiên của mỗi thú nhân sẽ mang lại nhiều sức mạnh tinh thần nhất.”
“Em…”
Tiêu Cẩm Thăng hoảng hốt đến mức tay run rẩy.
Cô cảm thấy mình không xuyên vào một thế giới mạt thế, mà là một cuốn tiểu thuyết rẻ tiền.
Đúng lúc cô đang cố tiêu hóa những thông tin này, Tước Trạch Liêm không biết đã đến từ lúc nào, đứng cách đó một mét, nhẹ giọng nhắc nhở:
“Ăn cơm thôi.”
Tiêu Cẩm Thăng bị giọng nói đột ngột của Tước Trạch Liêm làm giật mình, lo lắng liệu anh có nghe thấy cuộc trò chuyện của cô với Bành Cầm.
Sau khi mời Bành Cầm cùng ăn tối và nhận được lời cảm ơn nhưng từ chối, Tiêu Cẩm Thăng bước theo Tước Trạch Liêm vào phòng ăn.
“Cô run cái gì thế?”
Tước Trạch Liêm nghiêng đầu hỏi khi thấy vai cô giật giật mỗi bước đi.
“Còn không phải do anh vừa rồi bất ngờ xuất hiện, làm tôi sợ à.” Tiêu Cẩm Thăng nhanh chóng đổ lỗi.
Cô không yên tâm, ngẩng lên nhìn Tước Trạch Liêm:
“Anh đến phía sau em từ khi nào thế? Không có chút tiếng động nào, dễ làm người ta sợ chết khϊếp.”
“Tôi vừa đến, còn chưa đến gần cô, đã nhắc nhở cô đi ăn rồi. Có lòng tốt cũng thành sai sao?”