Ác Nữ Xinh Đẹp: Mở Đầu Liền Được Tặng Năm Thú Phu

Chương 23: Quay về tay không

Tước Trạch Liêm lắc đầu, ánh mắt đầy ẩn ý dừng lại trên người Tiêu Cẩm Thăng:

“Là những sương thi truy sát cô ấy sẽ có tinh thạch.”

Tiêu Cẩm Thăng ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn anh.

“Gì… gì mà sương thi truy sát tôi lại có tinh thạch chứ?”

Tiêu Cẩm Thăng run rẩy nói.

Loại thể chất này, chỉ thích hợp để âm thầm phát tài.

Nếu để người khác biết, lỡ đâu bị ném vào đám sương thi để thu hút quái vật thì sao?

“Có phải do cô ta không? Để cô ta đi dẫn thêm một bầy sương thi nữa là rõ ngay.”

Quả nhiên, người có sát ý nặng nhất với cô – Mặc Hiểu – lên tiếng đầy ác ý.

Tiêu Cẩm Thăng lập tức nắm tay Tước Trạch Liêm và Ngọc Vân Tiêu, trốn ra phía sau họ.

Đôi mắt hồ ly tròn xoe, cô tức giận trừng Mặc Hiểu.

Nhưng gương mặt kiều diễm, đôi mắt linh động với khóe mắt hơi cong lên của cô, dù tức giận thế nào cũng toát lên vẻ đáng yêu.

Sát thương bằng ánh mắt nhỏ nhoi đó hoàn toàn không dọa được Mặc Hiểu.

Nhìn gương mặt cô, đôi mắt tím của Mặc Hiểu thoáng gợn sóng, anh ép xuống cảm giác kỳ lạ trong lòng, quay đi lạnh nhạt.

“Muốn xác nhận có phải do cô ấy không, cũng đâu cần để cô ấy đi dụ sương thi.”

Tước Trạch Liêm phản bác.

“Chúng ta năm người thay nhau gϊếŧ một bầy sương thi, nếu đều không có tinh thạch, kết quả sẽ rất rõ ràng.”

“Tôi đi trước.”

Túc Dã là người hành động, nên xung phong đầu tiên.

Anh vác thanh đao chặt ngựa, bước vào khu phế tích dày đặc sương mù, đợi 10 phút sau thì trở về, cả người dính đầy máu.

Ngoài thanh đao trên tay, anh không mang theo thứ gì khác.

Lắc đầu, anh nói: “Gϊếŧ 100 sương thi, không phát hiện ra viên tinh thạch nào.”

Rất nhanh, bốn người đàn ông còn lại lần lượt ra ngoài tiêu diệt sương thi.

Ba người quay về tay không.

Người duy nhất không về tay không là Mặc Hiểu.

Anh dùng hắc vụ trói một con sương thi, kéo về.

Nhìn Tiêu Cẩm Thăng, anh nói:

“Cô chạy một vòng, để nó đuổi hai bước.”

“Tại sao không phải anh chạy một vòng để nó đuổi hai bước?”

Tiêu Cẩm Thăng cãi lại.

Mặc Hiểu nhún vai bất đắc dĩ:

“Tôi vừa ra ngoài, hai trăm sương thi đuổi theo, không đào được một viên tinh thạch nào.”

“Con sương thi này què chân, cô chạy chậm cỡ nào nó cũng không đuổi kịp, sợ gì.”

Tiêu Cẩm Thăng im lặng.

Cô cũng bắt đầu nghi ngờ bản thân.

Đến Mê Vụ Đại Lục đã hai ngày một đêm, cô không có hệ thống đồng hành, cũng chẳng có năng lực đặc biệt.

Chỉ có một hệ thống lừa cô, rồi đưa năm tên đồ tể làm vệ sĩ.

Nhưng thời gian qua, cô phát hiện rất nhiều điểm kỳ lạ ở bản thân.

Cùng một loại tinh thạch hấp thụ, cô lại không thể tăng sao.

Cùng một cấp độ tinh thần hạng một, nhận nhiệm vụ như người khác thì nhận công cụ bền 1.000 điểm, còn cô là 10.000 điểm.

Từ con sương thi tối qua đập vỡ cửa sổ tấn công cô, đến đám sương thi truy đuổi cô hôm nay, đều đào được tinh thạch 100%.

Quá nhiều nghi vấn, quá nhiều điều không giải thích được, khiến Tiêu Cẩm Thăng dù sợ hãi cũng muốn làm rõ.

“Để Tước Trạch Liêm điều khiển con sương thi này. Anh làm thì tôi không yên tâm.”

Cô cũng muốn thử xem liệu tỷ lệ 100% đào được tinh thạch từ sương thi có phải do cô hay không.

“Được.”

Mặc Hiểu không quan tâm việc cô không tin mình, liền chuyển con sương thi cho Tước Trạch Liêm.

“Cô chắc muốn thử?”

Tước Trạch Liêm hỏi.

Nhận được cái gật đầu chắc chắn của Tiêu Cẩm Thăng, anh nhớ lại lúc bị bầy sương thi truy đuổi, cô đã sợ đến run rẩy trong vòng tay anh.

Giờ dù rõ ràng là cô vẫn sợ, nhưng vẫn cố gắng lấy dũng khí để thử.

Anh nhận ra Tiêu Cẩm Thăng thực sự đã thay đổi rất nhiều, và đều theo chiều hướng tích cực.

Nghĩ đến đây, giọng nói của Tước Trạch Liêm cũng dịu đi:

“Yên tâm, tôi sẽ không để cô bị thương.”

“Làm tốt việc, xong tôi thưởng anh thêm 50 điểm.”

Chuyện liên quan đến mạng sống của mình, Tiêu Cẩm Thăng trở nên hào phóng.

Tước Trạch Liêm im lặng một lúc.

Rõ ràng sợ muốn chết, vậy mà còn tâm trí chơi trò chấm điểm.

“Vậy tôi cảm ơn trước.”

Anh khẽ cười.

Tiêu Cẩm Thăng đứng cách con sương thi 5 mét, sẵn sàng bỏ chạy.

Theo tiếng đếm ngược của Tước Trạch Liêm, con sương thi được thả ra.