Ác Nữ Xinh Đẹp: Mở Đầu Liền Được Tặng Năm Thú Phu

Chương 21: Phải xử lý chúng trước thôi.

Bầy sương thi trong sương mù, tên đầu đàn còn là một sương thi bốn sao.

“Đã nửa năm rồi không vào phía tây của vùng sương mù, sao lại xui xẻo thế này?” Ngọc Vân Tiêu cạn lời.

Năm người đàn ông không muốn dính đến rắc rối này, liền tăng tốc bỏ chạy.

Tiêu Cẩm Thăng bị Tước Trạch Liêm bế kiểu công chúa.

Cô sợ hãi đến run rẩy trong lòng anh, nhưng vẫn ôm chặt lấy cổ anh, cắn môi không để mình hét lên vì sợ sẽ gây thêm phiền toái.

Dù sao thì được Tước Trạch Liêm bế, vẫn dễ chịu hơn so với việc hôm qua bị Ngọc Vân Tiêu và Mặc Hiểu thay nhau vác trên vai.

Trong cuộc chạy trốn, đám sương thi đuổi theo suốt nửa giờ, không những không bị cắt đuôi mà còn tụ tập ngày càng đông.

“Phải xử lý chúng trước thôi.”

Túc Dã trầm giọng nói:

“Cứ chạy mãi thế này, nếu chúng tập hợp thành bầy xác sống, chúng ta sẽ tiêu đời.”

Nhóm chỉ có sáu người, trong đó chiến đấu tốt chỉ có Túc Dã, Mặc Hiểu và Tước Trạch Liêm.

Nhìn sơ qua, đám sương thi đuổi theo đã lên đến hơn ba trăm con.

Cuối cùng cả nhóm chạy vào một xưởng sửa chữa ô tô bỏ hoang.

Tước Trạch Liêm dùng thuật điều khiển gió, ôm Tiêu Cẩm Thăng nhẹ nhàng nhảy lên sân thượng tầng năm.

Cùng lúc đó, Hoài Thanh điều khiển cây cỏ phủ kín xưởng, đưa vài sợi dây leo dài lên sân thượng cho Tước Trạch Liêm.

Tước Trạch Liêm buộc chặt dây leo vào sân thượng, bốn người còn lại bám lấy dây leo, bước lên bức tường phủ đầy rêu mà leo lên dễ dàng.

Đám sương thi vây kín dưới tầng, cũng bám vào cây cỏ trên tường mà leo lên.

Hoài Thanh ngay lập tức rút hết sinh lực của cây cỏ tầng một trong xưởng.

Mất đi sức sống, cây cỏ hóa thành đám cỏ khô, sương thi vừa chạm vào đã vỡ vụn, ngã xuống dưới như chồng bánh kếp.

“Chuyện gì với đám sương thi này vậy? Chúng ta đã chạy xa thế này rồi mà vẫn bám theo không buông.”

Ngọc Vân Tiêu khóa chặt cửa sân thượng, tiến ra ban công nhìn xuống dưới.

Theo lý, sương thi ở phía tây vùng sương mù có phạm vi hoạt động nhất định.

Trừ phi bị máu tươi thu hút, nếu không với tốc độ bỏ chạy của nhóm họ, đáng lẽ đã cắt đuôi được từ lâu.

“Giờ nghĩ nhiều cũng vô ích, để tránh phiền phức hơn, chỉ có cách gϊếŧ sạch chúng.”

Túc Dã đặt xuống thứ mà anh luôn mang theo trên lưng, được bọc trong một mảnh vải đen.

Tiêu Cẩm Thăng đã sớm muốn hỏi anh tại sao phải mang theo một cây gậy dài được bọc kín như thế.

Nhưng nghĩ đến tính cách khó chịu của Túc Dã, cô lại thôi không hỏi nữa.

Vì cây gậy dài đến 2m2, cô sợ anh sẽ tháo vải bọc rồi cầm cây gậy đó đập vào cô.

Thế nhưng khi lớp vải đen được gỡ bỏ, bên trong không phải là một cây gậy, mà là một thanh đao chặt ngựa.

Chỉ riêng chuôi đao đã dài 1m, lưỡi đao dài đến 1m2.

Ánh mắt Tiêu Cẩm Thăng tràn ngập kinh ngạc, dõi theo bóng dáng Túc Dã.

Anh cao 1m86, cầm một thanh đao dài 2m2, chỉ riêng bóng lưng đã mang đến cảm giác áp lực khó tả.

“Thanh đao dài như vậy, làm sao rút ra được?”

Tiêu Cẩm Thăng tò mò, khẽ hỏi Tước Trạch Liêm.

Túc Dã nghe rõ, quay đầu nhìn cô một cái.

Anh ném thanh đao lên không trung, xoay người đá mạnh.

Vỏ đao trong nháy mắt bị đá bay, cắm thẳng vào cổ một con sương thi phía dưới, xuyên qua cổ năm con đứng sát nhau, ghim chặt thành một chuỗi.

Tiêu Cẩm Thăng nằm úp lên ban công nhìn xuống, sợ hãi đến mức đưa tay chạm nhẹ lên cổ mình.

Cô nhớ trong cốt truyện gốc, cuối cùng năm người đàn ông này mỗi người tặng cô một đao, mà thanh đao của Túc Dã là đâm thẳng vào cổ cô.

Sợ hãi, Tiêu Cẩm Thăng lập tức lùi lại, lưng va phải Túc Dã đang tiến lên.

Cô quay đầu nhìn xem mình va phải ai, liền đối diện với đôi mắt vàng băng lãnh tràn đầy sát khí của Túc Dã.

“Tước… Tước Trạch Liêm…” Tiêu Cẩm Thăng trong đầu chỉ toàn cảnh mình bị thanh đao dài 2m2 đâm xuyên cùng với sương thi, toàn thân run rẩy muốn khóc mà không ra nước mắt.

Túc Dã đưa tay bóp nhẹ má cô, cúi đầu xuống, hỏi dồn:

“Tiêu Cẩm Thăng, là cô nhận nhầm mặt đàn ông của mình, hay gọi nhầm tên đàn ông của mình?”

“Á—”

Tiêu Cẩm Thăng vội đưa tay lên ngực: