Pháo Hôi Nàng Không Đi Con Đường Bình Thường

Thế giới 1 - Chương 24

May mắn thật – trong bụng cậu thiếu niên thì nghĩ vậy nhưng lại không hề biểu hiện gì ra bên ngoài, mà chỉ thầm hạ quyết tâm phải học hành chăm chỉ để sau này chống lưng cho tỷ tỷ và cả cháu ngoại tương lai của mình.

An Ninh đoán không sai, ở trong phủ Mã Giai thì bữa sáng đương nhiên là không có gì ngon lành rồi. Trên đường đến đây, cậu thiếu niên đã sớm đói bụng. Nhưng dù vậy, Long An cũng chỉ ăn tượng trưng vài miếng điểm tâm, động tác cũng rất tao nhã, sợ làm tỷ tỷ mất mặt trước mặt đám nha hoàn.

An Ninh không khỏi cảm khái - quả nhiên con nhà nghèo thì tự lập từ sớm. Trong ký ức của nguyên chủ, đệ đệ xui xẻo của mẹ kế là một đứa nhỏ mà cứ hể không vừa ý là sẽ làm trong nhà ầm ĩ cả lên.

Chỉ có một người thiên vị đến tận cùng như cha của nguyên chủ mới cảm thấy một kẻ vô dụng được nuông chiều là tương lai sẽ có tiền đồ thôi. Khó trách nhiều năm như vậy, ông ta vẫn chỉ là một quan viên lục phẩm nhỏ như hạt vừng.

Sợ đệ đệ mình không thoải mái, lúc dùng bữa, An Ninh đã đặc biệt bảo đám nha hoàn lui ra. Lúc này, cậu thiếu niên mới thả lỏng hơn một chút, hai tỷ đệ cũng câu được câu không mà nói chuyện phiếm về những gì đã trải qua trong mấy năm nay.

Từ trong miệng tiểu đệ, An Ninh mới biết là lão cha cặn bã của nàng mấy năm nay sống cũng tiêu dao lắm. Cho dù không thăng quan tiến chức gì, nhưng lại nạp thêm mấy phòng thϊếp thất. Có người có thủ đoạn lợi hại, hai năm nay cũng lục tục có thêm mấy đứa con nữa rồi.

Tóm lại, một quan viên lục phẩm nho nhỏ nhưng trong phủ hiện tại lại rộn ràng lắm.

An Ninh chẳng cảm thấy bất ngờ gì với mấy chuyện này cả.

Mẹ kế của nguyên chủ tâm địa độc ác, làm người lại khắc nghiệt, nhưng nếu thông minh hơn một chút, có tầm nhìn hơn một chút thì đã không đến nông nỗi này rồi. Nếu không thì sao bà ta lại có thể bắt nạt con cái của nguyên phối ra mặt như vậy được cơ chứ.

Sở dĩ bà ta có thể bắt nạt hai tỷ đệ đến mức này, chẳng qua là vì ỷ vào lão cha cặn bã bị sắc dục làm mờ mắt, không có lương tâm mà thôi.

Trong ký ức, ngạch nương của thân thể này là một người rất giỏi giang. Những năm đầu khi bà ấy gả đến, lão cha cặn bã cũng chỉ là một bao y bình thường. Toàn bộ gia sản cũng chỉ có một gian cửa hàng không lớn không nhỏ và một ngôi nhà nằm ở vị trí không tốt.

Những năm đó, ngạch nương của nguyên chủ hết lo toan việc nhà, hầu hạ bà mẫu (mẹ chồng), rảnh rỗi còn phải tính toán làm sao để phát triển việc kinh doanh của gia đình nữa chứ. Bà ấy vất vả mấy năm, cuối cùng tiền bạc đều bị lão cha cặn bã lấy đi để chạy chọt.

Dưới chân thiên tử, có một chức quan thì dù sao vẫn tốt hơn một chút, sau này con cái cũng có thể có một đường ra khác nữa.

Lúc đó, vừa đúng lúc ba phiên bạo động, triều đình đang trong thời kỳ cần dùng người, thế nên lão cha hờ kia mới nhặt được một cái ghế trống.

Thật ra, ý tưởng của ngạch nương nguyên chủ cũng không tồi. chỉ đáng tiếc, cũng không biết có phải vì làm lụng quá vất vả hay không, bà ấy còn chưa hưởng được mấy ngày phúc khi làm phu nhân nhà quan thì đã qua đời mất rồi. Còn để lại con cái cho người đến sau trăm phương ngàn kế giày vò nữa.

Vị kế phu nhân Cáp Đạt thị này lại càng buồn cười hơn. Vì muốn dẫm đạp nguyên phối, bà ta trước tiên là phế bỏ hai tỷ đệ bọn họ, vừa sinh con trai đã vui vẻ mà nạp cho lão cha cặn bã một phòng thϊếp thất xinh đẹp. Có người đẹp hiền dịu trong lòng, lão cha cặn bã vốn đã bất mãn với sự quản lý gắt gao của ngạch nương nguyên chủ năm xưa, nay lại càng yên tâm mà ghét bỏ bà ấy hơn nữa.

Chỉ nói mẹ nguyên chủ thật sự mà ghen tuông quá mức, không biết cách làm phu nhân.

Ông ta lại đầu hề nghĩ tới - lúc đó phần lớn bạc trong nhà đều dùng để chạy chọt cả rồi, ngay cả mua nha hoàn cho trong nhà mà còn không đủ tiền, thì làm gì có tiền nhàn rỗi để mua thϊếp thất xinh đẹp cho ông ta cơ chứ.

Hiện tại, cuối cùng lại thành tội của mẹ nguyên chủ hết.