Ngược lại, trong thức hải, hệ thống chỉ biết im lặng.
Sao lại thế này?
Như này không đúng!
Sủng phi + mang thai, lẽ ra ở đâu cũng phải là quân bài mạnh nhất chứ? Sao ở đây lại như kiểu không đáng đồng nào vậy.
Trong các tiểu thuyết, kiểu nhân vật này thường được phong tần phong phi, thậm chí người nhà còn được hưởng ân điển cơ mà!
Trước những lời than thở của hệ thống, An Ninh chỉ muốn đáp lại: Đọc ít tiểu thuyết thôi.
Bây giờ mới là lúc nào chứ.
Cuối thời Khang Hy, đã sinh mấy cái nhi tử rồi, có không ít người là thứ phi và quý nhân.
Như mẹ đẻ của A ca thứ mười ba, mới tới khi mất mới được phong Mẫn Phi. Cả đời bà ta sống dưới sự đè ép của Đức Phi, thậm chí nhi tử cũng không được nuôi bên người.
Hoặc như Mật Tần, người đã sinh liên tiếp ba hoàng tử – A ca thứ mười lăm, mười sáu, mười tám – mà suốt mười mấy năm vẫn chỉ là Quý nhân, đây cũng coi như sủng phi?
Hoàng tử A ca dù quý giá đến đâu, khi nhiều lên cũng chẳng còn giá trị nữa!
Những suy nghĩ này cũng khiến An Ninh càng khẳng định rằng vị Trương Giai Thị này thực sự không đơn giản.
Một cung nhân bình thường, không có bối cảnh, lại dám đắc tội Đức Phi - chủ nhân của một cung, mà vẫn giữ được thai nhi trong bụng lâu như vậy, chắc chắn không phải là người dễ đối phó.
Nhưng An Ninh cũng chỉ nghĩ một chút, rồi lập tức đặt ở sau đầu, cùng lắm là sau này chú ý một chút thôi.
Nguyện vọng của nguyên thân không bao gồm việc báo thù, huống hồ đây có phải kẻ thù thực sự hay không vẫn chưa rõ.
Nếu chưa nắm chắc, nàng sẽ không tự đâm đầu vào nguy hiểm.
Dù là nữ chính xuyên không hay nữ phụ nghịch tập cũng vậy, dù trong cung có đấu đến “long trời lở đất” thế nào, thì liên quan gì đến một Thứ Phúc tấn của phủ Thân Vương như nàng?
Ngược lại, đã đến lúc nàng nên gặp người đệ đệ mà nguyên thân luôn canh cánh trong lòng rồi.
Buổi tối, An Ninh tựa mình trên giường, đang nghĩ làm sao nói chuyện này với Phúc Tấn.
Dù sao thân phận hiện tại của nàng chỉ là một tiểu Thứ Phúc tấn, cho dù là đệ đệ ruột thịt, nghiêm ngặt mà nói cũng không phải thân thích trong phủ.
Huống hồ đối phương lại là ngoại nam sắp trưởng thành, sợ là không tốt.
Xét cho cùng, trong phủ chưa từng có tiền lệ thế này. Nếu không cẩn thận để Phúc tấn cho rằng nàng cậy thế làm càn, mượn hài tử muốn kɧıêυ ҡɧí©ɧ uy nghiêm của Phúc Tấn thì không ổn.
Hiện tại, cuộc sống trôi qua thuận lợi, An Ninh tuyệt đối không muốn tự chuốc phiền phức.
Chỉ là không ngờ còn không đợi An Ninh mở miệng, Trang Thân Vương – người tối nào cũng tới thăm nhi tử bảo bối – đã chủ động hỏi:
“Hôm nay nghe hầu hạ cung nhân nói, A Ninh gần đây rất nhớ người thân trong nhà?”
“Làm gia chê cười rồi.” Nương theo sức lực từ người đối diện, An Ninh tựa vào ngực hắn, không phủ nhận lời nói kia.
“Cái này có cái gì?” Ba Cách Đa thờ ơ lắc đầu, hiển nhiên cũng không để chuyện nhỏ này vào trong lòng, ánh mắt nhìn người trước mắt vẫn ôn hòa như trước:
“Đều là người trong nhà, không cần phải khách sáo như vậy. Lúc nãy gia qua đây đã báo với Phúc tấn rồi, ngày mai cứ bảo Tiểu Hạ Tử đi một chuyến, đón người đến đây là được.”
Nói rồi, hắn lại ân cần dặn dò:
“Cũng là gia thiếu suy nghĩ, A Ninh từ nhỏ vào trong cung, nghĩ đến cũng là nhiều năm chưa từng được gặp thân nhân.”
Quả nhiên, An Ninh thầm nghĩ, chỉ cần để ý, thì dù là bậc nam nhi bận trăm công nghìn việc cũng có thể chu đáo tỉ mỉ như thường.
Chỉ là đối phương có muốn hay không mà thôi.
Dưới ánh đèn lờ mờ, An Ninh ngước nhìn người đàn ông trước mặt.
Trang Thân Vương Ba Cách Đa, trong ghi chép hậu thế là bậc Vương Gia phẩm hạnh khiêm nhã, khí chất tao nhã thanh tú.
Hắn yêu thi thư, thích vẽ lan trúc, những cành trúc vẽ ra đạt đến cảnh giới “hàm yên ấn nguyệt, phi phong đới tuyết”.
Có thể nói là một trong số ít có phong cách văn nghệ chân chính trong hoàng thất Mãn Thanh.
Dung mạo hắn cũng không thô kệch như phần lớn nam nhân Mãn tộc, cộng thêm nhiều năm tu dưỡng, tự nhiên toát ra vẻ nho nhã ôn nhuận như thơ tranh thấm đẫm mực nước.
Đây cũng là một trong những lý do lúc trước nàng chọn hắn.