"Cô bé, mua bánh bao không?" Bà chủ tiệm gọi với theo Tô Nhiên.
Tô Nhiên mím môi, hơi ngại ngùng: "Cháu không có tiền."
"Không sao, để cô mời cháu ăn."
Bà chủ tiệm là người tốt bụng. Nhìn ánh mắt Tô Nhiên dõi theo bánh bao hồi lâu, bà đoán cô bé chắc đói lắm rồi, nên nhanh tay gọi lại.
Bà lấy vài chiếc bánh bao bỏ vào túi, đưa cho Tô Nhiên.
Đôi mắt Tô Nhiên sáng lên. Sau một chút do dự, cô nhận lấy túi bánh bao.
Cô cắn một miếng thật to, vừa ăn vừa nói lắp bắp: "Cảm ơn cô!"
Nhìn dáng vẻ cô ăn vội vã, bà chủ tiệm cười hiền từ: "Ăn từ từ thôi, ăn no rồi nói."
"Cảm ơn cô." Tô Nhiên ngước lên cảm kích nhìn bà chủ, tiếp tục ăn: “Ưm, bánh bao ngon thật!"
Bà chủ còn lấy thêm một bát cháo kê nóng đưa cho cô: "Ăn nóng đi, nếu không đủ cô sẽ lấy thêm. Nào, uống chút cháo cho ấm bụng."
Tối muộn không đông khách, bà chủ ngồi xuống trò chuyện cùng Tô Nhiên: "Cô thấy cháu còn trẻ, chắc đi làm xa phải không? Gặp chút khó khăn không sao, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi. Cô cũng có một đứa con gái trạc tuổi cháu, cũng đi làm xa. Không biết giờ con bé sống ra sao. Thấy cháu, cô lại nhớ đến nó, chỉ mong lúc khó khăn, con bé cũng gặp được người giúp đỡ."
Tô Nhiên uống một ngụm cháo lớn, cảm thấy ấm áp lan tỏa trong dạ dày, như được hồi sinh.
"Cô à, nhìn tướng mặt cô, ngũ nhạc triều củng, mặt tròn đầy đặn, sống mũi có thịt, cánh mũi thon gọn. Tướng này vừa giúp chồng vừa giúp mình, phúc khí đầy đủ, không bệnh tật, là người có số hưởng."
Bà chủ bật cười: "Cô bé, cháu đang nói cô mặt to đúng không? Nói năng bài bản thế, cháu còn biết xem tướng nữa à?"
Tô Nhiên gật đầu: "Đúng vậy, cháu biết xem tướng và xem bói. Mặt tròn là phúc, mặt tròn bảy phần tài, không giàu thì cũng là người giữ vững hạnh phúc gia đình. Người khác muốn có còn không được."
Người đàn ông bên cạnh đang ăn bánh bao không nhịn được cười: "Cô bé này trông xinh xắn, sao lại đi lừa người ta thế này?"
"Cháu lừa ai chứ?" Tô Nhiên phản bác.
"Cháu thì biết xem gì, còn bảo không lừa người ta."
Tô Nhiên bướng bỉnh: "Cháu đã nói biết thì chắc chắn là biết. Cháu còn là đệ tử xuất sắc nhất của sư phụ cháu đấy!"
"Tôi không tin. Sư phụ cháu có bao nhiêu đệ tử?"
"Ông không cần biết, chỉ cần biết cháu là giỏi nhất."
Người đàn ông bị cô chọc cười: "Ha ha, cô bé này thật thú vị."
Ông húp một ngụm cháo ngô, quay sang bà chủ: "Chị gái, để cô bé xem thử đi. Nếu đoán đúng, tôi sẽ trả tiền bánh bao cho cháu. Còn nếu sai, cháu phải gọi tôi là ông nội, thế nào?"