Livestream Đoán Mệnh: Í Da! Ngũ Hành Của Cô Thiếu Đạo Đức!

Chương 14: Đồ vô dụng!

[Cái gì vừa xảy ra vậy? Tôi vừa nhìn thấy gì? Là ma sao?]

[Kỹ xảo à? Chắc là kỹ xảo thôi.]

[Bạn phía trên, đây là livestream, làm gì có kỹ xảo?]

[Tia sáng vàng xuyên qua màn hình thì tôi còn tin là kỹ xảo, nhưng ông chú xuất hiện lại không có bóng! Ma thật sao... Á!!!]

[Cứu tôi với, tôi đang trốn trong chăn xem livestream đây!]

[Nhanh xem đi, Tiểu Giang xảy ra chuyện rồi!]

Lúc này, trong phòng livestream vang lên tiếng la hét như bị gϊếŧ...

Tiểu Giang đang bị bố anh ta nắm tai lôi dậy, đánh vào mông tới tấp.

[Nhìn kiểu đánh là biết ngay bố ruột rồi, ra tay không nhẹ.]

[Có tình cha con, nhưng không nhiều.]

“Bố, bố ơi, daddy, ba, dad, father! A! Đau quá, bố đánh con làm gì!”

“Con trai nhớ bố lắm, bố không nhớ con sao? Đừng đánh nữa, đánh nữa thì làm sao có cháu cho bố bế đây.”

[Á, tôi sợ quá, phải báo cảnh sát thôi.]

[Bạn định báo với cảnh sát cái gì? Nói là tôi thấy ma, mau đến bắt ma đi sao?]

Tiết Nịnh uống một ngụm nước, làm dịu giọng: “Chú à, đừng đánh nữa, với lực tay này thì đánh cỡ nào cũng không chết được ngay đâu.”

Tiểu Giang cùng mọi người trong phòng livestream: “...”

Streamer này quả thật vừa xinh vừa độc miệng!

Bố của Tiểu Giang dường như cũng đã mệt, cuối cùng ông dừng lại, ngồi xuống ghế thở dốc.

“Đồ vô dụng!”

Tiểu Giang một tay xoa tai đỏ, một tay xoa mông đau rát, mắt chăm chăm nhìn người bố đang ngồi trên ghế, mặt đầy giận dữ: “Bố, sao bố không đi siêu thoát?”

Nghe xong, bố Tiểu Giang giận dữ mắng: “Đồ bất hiếu! May mà bố chưa đi, con nhìn lại bộ dạng con bây giờ xem, giống cái gì hả?”

Khi đến tuần giỗ đầu, bố Tiểu Giang vốn định về nhìn con trai lần cuối rồi mới an tâm đi đầu thai. Nhưng ông đã nhìn thấy gì?

Cậu con trai từng khỏe mạnh, tràn đầy sức sống của ông giờ đây biến thành một kẻ sống buông thả, không còn chút tinh thần.

Nghỉ làm, xin nghỉ phép một tháng.

Sau đó ở nhà uống rượu, hút thuốc để giải sầu, sống trong mộng mị.

Rượu hết ly này đến ly khác, thuốc hết điếu này đến điếu khác, nhìn từ một chàng trai trẻ tuổi đôi mươi trở thành một người gần như phế nhân bất cứ lúc nào.

Nhìn không nổi cách sống đó, ông không thể không ra tay dọn dẹp ngôi nhà bừa bộn, thậm chí còn lo con trai mình sẽ chết vì chính sự bẩn thỉu ấy.

"Ba, ba đừng lo cho con nữa, con tự biết mình phải làm gì."

Nghe vậy, ba Giang tức đến mức đá cho cậu một cái thật mạnh.