Sinh Viên Quân Đội Nhưng Đam Mê Làm Ruộng

Chương 6: Trường Quân sự Trung Đô thật tốt

Không phát ra tiếng khóc, có lẽ là do tính cách quá kiên cường, không muốn bị người khác nhìn thấy điểm yếu.

Còn trẻ như vậy mà đã mất cả cha lẫn mẹ, nghĩ đến đã thấy thật khó khăn.

Hà Tùng cũng mất cha mẹ từ sớm.

Cha mẹ anh đều là "Chấp Tinh Giả", cả hai hi sinh trong Tinh Giới. Dù để lại một khoản trợ cấp lớn, nhưng nỗi đau mất mát cha mẹ và sự cô đơn không gì có thể bù đắp được.

Nhìn cô gái trước mặt, anh như nhìn thấy chính mình khi còn nhỏ, lòng tràn đầy cảm thông. Sau một chút lưỡng lự, anh dịu dàng nói:

"Tôi là Hà Tùng, trợ lý giáo viên của Trường Quân sự Trung Đô. Tình cờ đi ngang qua đây, tôi định tiện tay dọn sạch cây dị biến này, nhưng không ngờ cô đã xử lý xong trước rồi."

Lê Dạng dùng tay áo lau mặt. Thật ra cô lau mồ hôi, nhưng trong mắt Hà Tùng, đó chắc chắn là lau nước mắt.

Cô khẽ nói: "Chào thầy Hà, em là Lê Dạng."

Hà Tùng càng cảm thấy mềm lòng hơn, tiếp tục nói: "Thế này nhé, đối với sinh vật dị biến, quân đội có đưa ra nhiệm vụ thưởng. Cây cỏ bốn lá này... Ừm, tiền thưởng là 10 nghìn tệ."

10 nghìn tệ! (⊙o⊙)

Theo ký ức của thân xác này, cô phải làm việc cật lực cả ngày mới kiếm được khoảng 60, 70 tệ.

Tiền thưởng cho một cây dị biến lại cao đến vậy? Bằng tiền lương 3,4 tháng của một người bình thường!

Ban đầu Lê Dạng kinh ngạc, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại.

Thưởng cao như vậy, tại sao suốt cả tháng không ai đến dọn dẹp? Dân cư trong khu có thể không biết đến nhiệm vụ này, điều đó có thể hiểu được. Nhưng dường như phần thưởng này chỉ dành cho một nhóm người nhất định, như Hà Tùng, người có thể xử lý chỉ bằng một nhát chém…

Hay là những người như anh ta chẳng thèm quan tâm đến số tiền này, chỉ tiện tay dọn sạch thôi?

Quả nhiên là người giàu!

Lê Dạng bắt đầu cảm thấy hứng thú với cái danh “trợ lý giáo viên Trường Quân sự Trung Đô” này.

Hà Tùng mang theo tiền mặt, rút ra hai tờ mệnh giá 5000 đưa cho cô.

Lê Dạng không nhận, cô làm ra vẻ vừa mới nhận thức được vấn đề, trông đầy vẻ ngơ ngác lúng túng:

"Em chưa từng nghe nói đến phần thưởng này."

Hà Tùng giải thích: "Không công bố ra ngoài, đây là nhiệm vụ nội bộ của trường."

Lê Dạng vốn đang thử dò hỏi, nghe vậy càng thêm hứng thú: "Trong trường còn có nhiệm vụ thưởng sao? Chỉ có giáo viên mới nhận được ạ?"

"Sinh viên cũng có thể."

Lê Dạng lẩm bẩm: "Trường Quân sự Trung Đô thật tốt..."

Hà Tùng làm sao không nhận ra suy nghĩ của cô gái này? Trường Quân sự Trung Đô có danh tiếng không phải là chuyện đùa, là một trong những trường hàng đầu của Trung Quốc hiện nay.

Lê Dạng nhìn có vẻ chỉ mới 17,18 tuổi, có lẽ vừa học xong lớp 12, thế nên không lạ khi cô có sự ngưỡng mộ với trường này.

Mặc dù Trường Quân sự Trung Đô rất khó thi, vào được rồi cũng đầy nguy hiểm nhưng đối với một người bình thường mà nói, sinh viên quân đội lại có đãi ngộ rất tốt.