Mỹ Nhân Câm

Chương 8

Ngu Thính không phản bác cô ta câu nào, chỉ cười nhạt: “Tiểu Tuyết, em vẫn ngang ngược, tùy hứng như vậy.”

Nói một tràng dài, lại bị Ngu Thính nhẹ nhàng dùng hai chữ "ngang ngược" và "tùy hứng" khái quát, Nhiễm Tuyết tức đến nghẹn lời.

“Tạm thời không nói đến chuyện khác.”

“Liên hôn với Ngu gia, đối với chú Nhiễm, đối với cả nhà các em, đều có mối quan hệ lợi ích sâu xa và quan trọng hơn. Nhiễm gia đang chờ Ngu gia giúp đỡ, điều này, tôi không tin là ba em chưa từng dặn dò em, chưa từng nhấn mạnh với em?” Ánh mắt Ngu Thính nhìn cô ta lạnh nhạt mà sắc bén.

“Không chỉ ông nội em không suy nghĩ đến, mà ba mẹ em, Nhiễm gia của em, em cũng không nghĩ tới sao?”

“Em…!” Nhiễm Tuyết trợn to mắt, lời nói nghiêm khắc của Nhiễm Long trước đây bỗng nhiên dội vào trong đầu cô ta.

Nhiễm Tuyết đã sớm quen với việc không để tâm đến lời ba mẹ, nói gì cũng tai trái vào tai phải ra, hỏi gì cũng không biết.

Ngu Thính sớm đã đoán được cô ta sẽ có phản ứng như vậy.

“Vậy…” Nhiễm Tuyết sốt ruột muốn nói gì đó, sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng mở cửa —— cửa phòng bị mở ra, một người phụ nữ xông vào cuộc cãi vã của họ.

Người phụ nữ mặc váy hai dây màu xanh lá nhạt, mái tóc dài đen nhánh xõa xuống như nước chảy, dáng người thon thả, làn da trắng nõn. Trên mặt trang điểm nhẹ, đôi môi đỏ mọng, đôi mắt hoa đào dịu dàng lại linh động, thoạt nhìn, giống như mỹ nhân trong tranh cổ, quyến rũ mà không lẳиɠ ɭơ, phong tình vạn chủng.

Người phụ nữ khựng lại ở cửa, hơi mở to mắt, có chút bối rối, ánh mắt dừng lại trên mặt Ngu Thính.

Nhiễm Tuyết ngây ra: “Nhiễm Linh? Chị…”

Nhiễm Linh.

Ngu Thính ngẫm nghĩ một lúc, nhận ra cô ấy là chị gái cùng cha khác mẹ của Nhiễm Tuyết.

Rất kỳ lạ.

Cái tên Nhiễm Linh này Ngu Thính cảm thấy rất xa xôi, giống như cách bài trí trên tầng hai của Nhiễm gia, tồn tại trong ký ức tuổi thơ đã phai màu của cô. Nhưng người phụ nữ đang đứng trước mắt, lại giống như một cảm giác dễ chịu, nhẹ nhàng lướt qua trong lòng cô gần đây, đứng trước mặt cô dưới một hình thức rõ ràng hơn.

Không đợi cô nghĩ ngợi kỹ càng, Nhiễm Tuyết đã mở cửa phòng, nắm tay cô ấy kéo vào trong, vội vàng nói với người phụ nữ: “Đừng nói cho ba mẹ em biết những gì vừa nghe được!”

Người phụ nữ không nói gì, lẳng lặng đứng yên tại chỗ, Ngu Thính thấy cô ấy nhìn chằm chằm mình, nhìn mình cùng Nhiễm Tuyết đi vào phòng, trong đôi mắt ngấn nước chứa đựng một thứ cảm xúc mà cô không tài nào hiểu nổi.

Hai mươi phút sau.

Cửa phòng Nhiễm Tuyết bị gõ, người giúp việc cách cánh cửa gỗ dày, dùng giọng điệu lo lắng hỏi: “Phu nhân bảo tôi đến hỏi xem tiểu thư thấy thế nào rồi? Đầu còn choáng không? Cơm nước làm xong rồi, có thể xuống ăn không? Hay là mang lên cho tiểu thư?”

Ngu Thính đáp: “Xuống ngay đây.”

“Vâng, vậy phải nhanh lên, để lâu cơm sẽ nguội mất.”



Từ trong phòng đi ra, cùng nhau đi xuống lầu, bầu không khí giữa hai người rõ ràng càng không hài hòa hơn lúc nãy. Vẻ mặt Ngu Thính rất nhạt, không có cảm xúc dư thừa. Chủ yếu là Nhiễm Tuyết, mặt mày ủ rũ, giống như vừa cãi nhau một trận to với Ngu Thính, lại không thể không thỏa hiệp với cô.

Tối nay cô ta vừa mới về nước, dù thế nào cũng không thể làm mất hứng Ngu lão gia —— đây là lời cảnh cáo cuối cùng Ngu Thính dành cho cô ta sau một hồi làm loạn.