Nhân Duyên Trời Ban, Thật Giả Thiên Kim Ở Bên Nhau

Chương 26

"Thế cô không sợ tôi nói ra à?" Thành Ngọc Ninh khựng lại, đôi mắt đen láy ẩn chứa ý sâu xa nhìn Nam Tân Kiều.

"Chị là bé yêu của em mà, em đã coi chị là người nhà rồi, chị còn bắt nạt em được sao?"

Nam Tân Kiều trợn to mắt, như sóc chuột nhìn chằm chằm Thành Ngọc Ninh, cứ như thể nếu Thành Ngọc Ninh mà phản bội, cô sẽ lập tức nằm lăn ra đất ăn vạ.

"Tin tưởng tôi vậy sao? Là vì người đầu tiên cô quen biết là tôi à?"

"Không phải, chị thích em, em nhìn ra được."

Nam Tân Kiều có thần thức và linh khí, đương nhiên có thể cảm nhận được khí tức thân thiện và ấm áp xung quanh Thành Ngọc Ninh.

"Ai thích cô?" Thành Ngọc Ninh quay đầu đi: “Không tập luyện thì mau đi ngủ đi, tôi còn phải đi xem các học viên khác."

Nói xong, cô như bay trốn khỏi hiện trường.

"Bé yêu, chị buồn tè à? Em có nhà vệ sinh đây này!"

[Tôi nghe thấy gì vậy? Lão Thành buồn tè à?]

[Không đúng không đúng, vừa rồi lão Thành sao lại lén lén lút lút vào phòng Nam Tân Kiều? Các cô ấy giấu chúng ta làm gì mờ ám vậy?]

[Ngẫm lại mà rợn người, kdl (kết đôi liền)!]

[Xong rồi, ở cùng Nam Tân Kiều, Thành ảnh hậu nhà tôi cũng không bình thường nữa rồi. Khóc huhu/]

[Tôi thấy như vậy rất tốt, Lão Thành trước đây quá trống rỗng, không giống bây giờ, sinh động biết bao.]

Ngày hôm sau, MV bài hát chủ đề chính thức khởi quay.

"Nam Tân Kiều, qua đây." Nhìn thấy ai đó lười biếng, Thành Ngọc Ninh không thể ngồi yên, cô ngoắc ngón tay gọi Nam Tân Kiều đến trước mặt.

"Lát nữa phải thật có tinh thần, biết chưa?"

"Biết rồi, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ." Nam Tân Kiều đắc ý đứng nghiêm, cười tươi đầy phóng khoáng.

Thành Ngọc Ninh vẫn không yên tâm, cô ghé sát mic nói nhỏ: “Nếu em nhảy làm tôi hài lòng, tối nay tôi sẽ lén đưa em đi ăn món tráng miệng ở tiệm em thích nhất."

Thành Ngọc Ninh vừa dứt lời, đôi mắt Nam Tân Kiều lập tức sáng lên, cô ưỡn thẳng vai, hiên ngang trở về đội ngũ.

Tiếp theo, tất cả mọi người có mặt tại hiện trường và khán giả đang xem livestream đều được chứng kiến một Nam Tân Kiều hoàn toàn khác.

Cô nở nụ cười ngọt ngào, cơ thể mềm mại nhưng không kém phần mạnh mẽ, từng động tác hoàn hảo kết hợp với nhịp điệu, suýt chút nữa làm lóa mắt mọi người.

[Tôi đi đây đi đây, vừa rồi Thành Ngọc Ninh rốt cuộc đã nói gì mà khiến Nam Tân Kiều có động lực như vậy?]

[Tôi biết tôi biết. Thành Ngọc Ninh: Bảo bối, nhảy tốt tối nay em muốn làm gì cũng được.]

[Lầu trên bớt bớt đi nha.]

Thành Ngọc Ninh hài lòng cong môi, Nam Tân Kiều nên như thế này, xinh đẹp tràn đầy sức sống, phóng khoáng tự do.

"Được đấy, mấy ngày không gặp, cô đã nắm chắc được cô nàng kia trong lòng bàn tay rồi." Quách Giai Kỳ tiến lại gần Thành Ngọc Ninh, huých vai cô.

"Nhưng tôi không hiểu lắm, hai người ở chung hòa thuận như vậy, là vì tranh giành đàn ông, hay là vì tranh giành tài sản của Nam gia?"

Quách Giai Kỳ không đeo mic, Thành Ngọc Ninh cũng vừa tháo ra, cho nên lời Quách Giai Kỳ hỏi rất tùy tiện nhưng lại cực kỳ nhắm thẳng vào vấn đề.

Thành Ngọc Ninh khẽ nhíu mày, cô khoanh tay lạnh lùng nhìn Quách Giai Kỳ: “Thứ nhất, tôi không có nắm thóp cô ấy, cô ấy vốn dĩ đã tốt như vậy rồi."

"Thứ hai, tôi sẽ không tranh giành bất cứ thứ gì của Nam gia với cô ấy, chúng tôi càng không vì đàn ông mà mâu thuẫn."

"Thứ ba, có một số lời nói trước mặt tôi thì không sao, nhưng nếu để tôi nghe thấy cô nói xấu sau lưng cô ấy, thì đừng trách tôi trở mặt không nhận người quen."