Họ đi bật nhạc, âm thanh quen thuộc vang lên, Lộc Thi Dương và Diệp Kỳ nhìn màn hình tập nhảy, họ nhìn rất nghiêm túc, Nam Tân Kiều cũng tò mò lại gần xem, trông có vẻ khá đơn giản nhỉ?
Dù sao cũng đơn giản hơn tu luyện nhiều, trong lòng đã chắc chắn, cô uể oải nằm ỳ sang một bên, nghe nhạc nhắm mắt dưỡng thần.
Vì vậy, khi Thành Ngọc Ninh bước vào, liền nhìn thấy sáu người đang chăm chỉ luyện tập và Nam Tân Kiều đang lười biếng ngủ gật.
Nhìn Nam Tân Kiều mặc đồng phục luyện tập màu hồng, đầu nhỏ gật gù, Thành Ngọc Ninh bất lực đỡ trán.
Triệu Manh thấy vậy, lập tức di chuyển qua, vỗ vào Nam Tân Kiều, Nam Tân Kiều lập tức giật mình tỉnh dậy, cô dụi mắt: “Đến giờ ăn cơm rồi sao?"
"Có muốn lấy thêm cho cô một phần không?" Thành Ngọc Ninh lạnh giọng nói, cô ấy luôn kính nghiệp, vì vậy rất không thích những người có cơ hội nhưng lại lười biếng không coi trọng.
"Có." Nam Tân Kiều vui vẻ đứng dậy, cho đến khi nhìn thấy khuôn mặt đen xì của Thành Ngọc Ninh mới nuốt nước bọt cúi đầu.
Chương trình xét đến ảnh hưởng của sự cố trước đó, vì vậy đã bật chế độ phát sóng trực tiếp toàn bộ, nhìn thấy cảnh này, cư dân mạng không thể ngồi yên.
[Vừa nãy đã thấy cô ta ở đó lười biếng rồi, cũng không biết sao vào được lớp A.]
[Lầu trên nói cô ta lười biếng thì được, nhưng đối với việc cô ta vào lớp A xin đừng nghi ngờ, bài hát cô ta hát, tôi dám đảm bảo không ai có thể hát được.]
[Lầu trên nói đúng, nhưng có tài năng lại không trân trọng, loại người này chẳng phải càng đáng ghét hơn sao?]
[Đúng vậy, người ta đều đang chăm chỉ luyện tập, chỉ có cô ta ngủ, chị Thành của tôi không tức giận mới lạ.]
[Huhu chị Thành cũng hung dữ quá, Tân Dữ đừng có BE nha!]
[Lầu trên, cái gì cũng ship chỉ tổ hại bạn thôi.]
[Sao vẫn có người vào đây tẩy trắng vậy? Nam Tân Kiều là loại người gì, fan của Thành Ngọc Ninh không rõ sao? Loại người này nên cút khỏi giới giải trí.]
[Fan của Thành Ngọc Ninh còn chẳng kích động, bạn kích động cái lông gì?]
[Anti đừng để ý, từ sau khi Nam Tân Kiều cứu chị Thành nhà tôi, fan hai nhà đã tạm thời hòa giải rồi, dù sao cũng là ân cứu mạng mà.]
"Cưng ơi cậu giận rồi sao?" Nam Tân Kiều cảm nhận được áp suất thấp của Thành Ngọc Ninh, cũng nhớ đến chuyện trước đó cô ấy bảo mình phải cố gắng, có chút ngại ngùng kéo tay cô ấy lắc lắc.
"Đừng có ở đó làm nũng!" Thành Ngọc Ninh cũng cảm thấy mình có hơi kích động quá rồi, dù sao Nam Tân Kiều này vẫn chưa thích ứng hoàn toàn với thế giới này, cô không nên yêu cầu quá cao với cô ấy.
"Vậy cậu phải làm sao mới hết giận đây? Tôi nhảy cho cậu xem một lần bài hát chủ đề có được không?"
[Tôi cũng không muốn ship đâu, nhưng cô ấy gọi cô ấy là "cưng ơi" kìa!]
[Nam Tân Kiều khẩu khí cũng lớn thật, ngay cả Lộc Thi Dương nhà tôi cũng không dám nói có thể nhảy hoàn chỉnh một lần đâu?]
[Không có bản lĩnh còn thích thể hiện, thật đáng ghét.]
[Loại người này còn có thể tham gia show tuyển chọn? Nếu cô ta có thể tiến cấp, chắc chắn là chương trình có nội gián.]
Để Thành Ngọc Ninh không giận nữa, Nam Tân Kiều đành phải ấm ức mở nhạc lên, trong đầu nhớ lại động tác vũ đạo vừa xem, cơ thể thả lỏng tùy ý nhảy múa.
Thành Ngọc Ninh vốn tưởng cô chỉ muốn dỗ mình vui thôi, nên cũng không coi là thật, nhưng khi Nam Tân Kiều thực sự nhảy lên, Thành Ngọc Ninh lại không nhịn được đi đến bên cạnh cô.