Nhân Duyên Trời Ban, Thật Giả Thiên Kim Ở Bên Nhau

Chương 8

"Cô Nam, cô không hài lòng với thù lao của chúng tôi sao? Tôi có thể tăng cho cô lên hai triệu? Hoặc là điều kiện chỗ ở? Tôi có thể sắp xếp cho cô phòng đơn, những điều này đều không thành vấn đề."

Đạo diễn rất sốt ruột, Thành Ngọc Ninh và Nam Tân Kiều cùng lên chương trình, đó chính là lưu lượng đấy!

"Hai triệu? Bao ăn ở?" Nam Tân Kiều trợn to mắt: “Không phải là không được, vậy tôi có thể ở bao lâu?" Sẽ không phải đến ở hai ngày rồi bị đuổi ra ngoài chứ, vậy thì thiệt thòi quá, đến lúc đó cô đến nhà Thành Ngọc Ninh cũng không vào được nữa.

"Chỉ cần cô an phận, tôi đảm bảo cô vào đến chung kết, ba bốn tháng đều không thành vấn đề." Đạo diễn cũng đã hạ quyết tâm.

"Được, anh gửi địa chỉ cho tôi, thứ hai tôi sẽ qua đó." Nam Tân Kiều tỏ vẻ rất hài lòng, hận không thể bay qua đó ngay lập tức, đỡ phải ở đây chịu đựng.

"Tôi sẽ gửi hợp đồng điện tử cho cô, cô nhận lấy, lúc đến thì ký tên mang qua là được."

"Không thành vấn đề."

Thế là, Nam Tân Kiều sau khi khúm núm cả cuối tuần, cuối cùng vào tối chủ nhật đã trở nên cứng rắn: “Tôi phải đi đây, đừng nhớ chị, chị chỉ là truyền thuyết thôi." Cô sờ sờ mũi, giả vờ rất ngầu.

Thành Ngọc Ninh nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của cô đỡ trán: “Đi đâu?"

"Cái đó cô đừng quan tâm, dù sao tôi cũng có chỗ đi rồi, không cần phải chịu uất ức ở chỗ cô nữa." Nam Tân Kiều hất cằm hất chân.

"Chịu uất ức?" Thành Ngọc Ninh đi đến gần cô, vén áo sơ mi nhỏ của cô lên, sờ sờ vali hành lý của cô: “Những thứ này là ai mua vậy? Một trăm đồng rất dễ tiêu sao? Mua nhiều đồ như vậy?"

Nam Tân Kiều nuốt nước bọt, nhìn vali hành lý đầy ắp quần áo của mình, nhất thời lại mềm nhũn, cười hì hì nói năng lung tung.

"Đương nhiên là sự ban tặng của cô rồi, là ai không có lễ phép nói lung tung vậy? Tôi nói cô ta, tôi về sẽ nói cô ta, cô đừng chấp nhặt với cô ta."

"Ừm, biết vậy là tốt." Thành Ngọc Ninh cũng không chấp nhặt với cô, liếc cô một cái đầy ẩn ý rồi về phòng mình.

Ngày hôm sau, Nam Tân Kiều xách hành lý vui vẻ bỏ trốn, lúc gặp dì Vương hàng xóm còn hưng phấn chào hỏi, làm dì Vương sợ hãi vội vàng đóng cửa vào nhà, sợ chậm một bước sẽ bị cô ăn vạ lần nữa.

Cô đến nơi, đưa hợp đồng cho tổ chương trình xong, liền bị kéo vào phòng trang điểm, chờ đợi sân khấu đầu tiên bắt đầu.

"Này, các cậu xem, đó không phải là Nam Tân Kiều sao?"

"Đó là ai? Rất nổi tiếng sao?"

"Cái này các cậu cũng không biết, đó chính là anti-fan đứng đầu của Thành Ngọc Ninh, loại mua thủy quân thực danh ấy."

"Tôi nghe nói là vì chuyện thật giả thiên kim, nếu nói như vậy, cô ta cũng đáng thương."

"Đáng thương cái gì mà đáng thương, sau khi cô ta trở về, Thành ảnh hậu người ta liền rời đi, đến họ cũng đổi rồi, cô ta không chịu buông tha cứ bóc phốt người ta, cũng không biết nghĩ cái gì."

Nam Tân Kiều rất phiền, cô là một người tu tiên, tai thính hơn một chút, nghe thấy họ bàn tán về mình, cô luôn có ảo giác Thành Ngọc Ninh đang nhìn chằm chằm mình ở đâu đó không xa, đáng sợ quá đi mất, có thể đừng nói nữa được không?

"Ngọc Ninh, cô có thể đến thật sự quá tốt rồi." Phó đạo diễn kích động đi loanh quanh bên cạnh Thành Ngọc Ninh: “Lát nữa là sân khấu đầu tiên, cô nghỉ ngơi một lát rồi trang điểm nhé, tôi đi làm việc đây."