Thiệu Tùy mặt không cảm xúc nhắc lại: “Tôi không định nuôi nó, chỉ là tạm thời chăm sóc trong lúc tìm chủ cho nó thôi.”
Trình Kha bật cười: “Ra anh chính là anh chàng đẹp trai mà mấy cô y tá hay nhắc đến, người mỗi lần đến đều mang sô cô la cho mèo, nhưng thực chất là kẻ biếи ŧɦái ngược đãi mèo?”
Mấy cô y tá ở đây là bạn của cô, trước đó họ đã nhiều lần kể về một anh chàng đẹp trai đeo khẩu trang mang theo một con mèo tam thể đực đầy thương tích đến khám bệnh, nói là mèo nhà mình nuôi, kết quả khi hỏi tên con mèo thì người ta lại nói nó tên là "Meo Meo".
Người bình thường ai lại đặt tên cho mèo như vậy chứ, khác gì đặt tên cho con nít là "Thằng Cún" đâu?
Kỳ lạ nhất là, đến thăm thì thôi đi, còn mang cả sô cô la cho mèo.
Thiệu Tùy thở dài: “Lúc tôi nhìn thấy nó thì nó đã bị thương rồi.”
Lý do anh mang sô cô la đến là vì trước đây từng nghe Trình Kha nói ở văn phòng rằng mèo thực ra rất thích sô cô la, nhưng ăn vào dễ chết.
Mà mấy ngày trước khi nằm viện, bác sĩ cứ nói con tam thể nhỏ chưa chắc đã cứu được, nên mỗi lần đến Thiệu Tùy đều mang theo sô cô la, nghĩ rằng dù sao nó cũng sắp chết rồi, chi bằng cứ để nó thỏa mãn cơn thèm ăn.
Phạm nhân tử hình trước khi bị bắn còn được ăn bữa ngon mà.
Trình Kha tò mò hỏi: “Vậy ra nó là mèo hoang? Không phải anh nói với bác sĩ là anh nuôi sao?”
“Nhặt được ven đường.” Thiệu Tùy nói, “Tôi sợ nói là mèo hoang thì bệnh viện sẽ không tận tình chữa trị.”
Trình Kha nhất thời không biết nên đánh giá thế nào: “Anh cũng thật là…”
Thiệu Tùy nói một cách thản nhiên: “Tôi đã tốn nhiều tiền như vậy, không thể bỏ mặc nó được.”
Một suy nghĩ hết sức bình thường.
Họ là giáo viên, làm việc quần quật, một tháng cũng chỉ được từng ấy tiền.
Đáng tiếc, lúc đó nếu Thiệu Tùy nói là mèo hoang, biết đâu bệnh viện còn giảm giá cho. Nhưng tiền đã mất rồi, Trình Kha cũng không nói ra chuyện này để anh thêm buồn.
“Cũng may là cứu được, chờ vết thương lành lặn, lông mọc lại đầy đủ, chắc chắn sẽ rất đáng yêu.”
Thiệu Tùy liếc nhìn con mèo trong túi của Trình Kha, lông xám chỗ trắng chỗ, lại thêm thân hình tròn vo, trông chẳng có chút thẩm mỹ nào.
Đáng yêu sao?
Chẳng có chút nào.
Như cảm nhận được ánh mắt đánh giá của Thiệu Tùy, con mèo béo đó "meo meo" vài tiếng về phía anh.
Trình Kha vỗ về nó, rồi hỏi: “Sao anh biết nó có chủ, chứ không phải mèo hoang?”
Thiệu Tùy nói: “Lúc nhặt được nó có đeo vòng cổ, trông còn rất mới.”