Phiêu Phiêu Bất Định, Miểu Miểu Nhất Sinh

Chương 46

"Có ý gì?" Trần Phiêu Phiêu khàn khàn, dịu dàng hỏi.

Cổ trắng nõn lấm tấm mồ hôi.

Ngón tay sạch sẽ thon dài của Đào Mạn chống lên mép bếp, ngón trỏ tùy ý cọ cọ.

"Em ngủ cùng chị." Chị ấy nhẹ nhàng cười, gió xuân lướt qua mặt, mắt sáng răng ngà.

Đèn điện phía trên chập chờn, lóe lên đúng lúc.

Ánh mắt Trần Phiêu Phiêu cũng lóe lên.

"Em ngủ cùng chị... ngủ sao?" Hai chữ cuối cùng nói ra như kim thêu, cẩn thận từng li từng tí.

"Ừm.” ánh mắt Đào Mạn trong trẻo thẳng thắn: “Ngủ cùng chị."

Lại một lần nữa, ảo tưởng đen tối.

Cô nghĩ mình nợ Đào Mạn không phải ân tình, mà là rất nhiều tiền, loại tiền cả đời này cũng không trả hết, sau đó Đào Mạn thản nhiên nói, ngủ với chị ấy một đêm, dùng thứ khác để đổi.

Đào Mạn đương nhiên không có ý đó, nhưng Trần Phiêu Phiêu lại to gan dùng ảo tưởng mạo phạm chị ấy.

Đầu tim nhói nhói, trong bếp điều hòa không thổi tới rất nóng, lòng bàn chân cũng đổ mồ hôi, Trần Phiêu Phiêu nhấc chân phải lên, cọ cọ vào cổ chân trái.

Đỏ cả một mảng.

Mười mấy giây sau, Trần Phiêu Phiêu "ừm" một tiếng, gật đầu.

Cô cúi đầu, nghe thấy Đào Mạn khẽ cười, sau đó cầm điện thoại lên: "Em muốn ngủ giường của ai?"

"Hả?"

Tai hồ ly nhỏ khẽ động, mở to đôi mắt yếu đuối nhìn chị ấy.

Đào Mạn nghiêm túc suy nghĩ: "Giường đối diện là của Tiểu Mã, gần chị hơn, chúng ta có thể nói chuyện, nhưng đệm của em ấy không mềm lắm, em có ngủ quen không?"

"Giường của Lão Hải là đệm cao su đặt làm riêng", chị ấy khẽ nói, cười rất vui vẻ, như đang chia sẻ một bí mật: “Đặc biệt thoải mái."

Cái này...

Trần Phiêu Phiêu chớp chớp mắt, lại nheo nheo, đưa tay gãi gãi chân tóc.

"Biểu cảm của em, giống như..." Đào Mạn lại cười, nghiêng đầu.

Giống như lần đầu tiên hẹn tắm chung, phát hiện ra khác tầng, có chút thất vọng.

"Em sẽ không muốn chen chúc với chị chứ? Nóng lắm." Đào Mạn cẩn thận quan sát sắc mặt cô.

Hơn nữa, nếu muốn ngủ chung một giường, vậy thì ở trong căn phòng có điều hòa này, không phải tốt hơn sao?

Trần Phiêu Phiêu cảm thấy mình hồ đồ rồi, đúng vậy, Đào Mạn hẳn là người có ranh giới rõ ràng, mà nếu đứng ở góc độ khách quan, không ai cho rằng, rời xa bà ngoại thân thiết, đi chen chúc với người khác là hợp lý hơn.

Đương nhiên là mỗi người ngủ một giường.

"Em ngủ giường của Tiểu Mã đi, em thích ngủ đệm cứng hơn." Cô suy nghĩ xong, nhẹ nhàng nói.

Đào Mạn cúi đầu nhìn điện thoại: "Được, chị nhắn tin cho em ấy."

Ra khỏi bếp, phòng khách đang bật TV, bà ngoại cũng không xem, mà là giơ cao chân bước chậm, làm bài tập dưỡng sinh.

Trần Phiêu Phiêu ngồi xuống gọt táo cho bà: "Bà ngoại, tập xong thì đi tắm nhé? Rồi ngủ sớm. Đợi bà ngủ say, cháu và học tỷ sẽ về ký túc xá, sáng mai cháu đưa bà đi Cố Cung, vé cháu đặt hết rồi, bà cứ yên tâm ngủ, 7 giờ cháu qua gọi bà."

Bà ngoại vung tay đấm lưng: "Con không ở đây à?"

Trần Phiêu Phiêu gọt vỏ táo mỏng và dài, cô không ngẩng đầu: "Không được đâu bà ngoại. Chúng cháu nếu muốn về nhà hoặc đi du lịch trong kỳ nghỉ, phải viết đơn xin phép ra khỏi trường, không phải bà đến hơi gấp sao, cháu đã bỏ lỡ thời gian nộp đơn rồi."

Cô bĩu môi, lầm bầm, làm nũng: "Chỉ có thể về thôi."

"Lần sau bà đến nhớ phải nói sớm với cháu, cháu có thể ở cùng bà rồi~"

Nói dối xong, vừa hay gọt xong một quả táo, hoàn hảo.

Đào Mạn đưa đĩa trái cây tới, Trần Phiêu Phiêu cắt táo thành miếng nhỏ, lo lắng: "Bà ngoại, bà ở đây một mình có sợ không? Ừm..."