Phiêu Phiêu Bất Định, Miểu Miểu Nhất Sinh

Chương 39

Cô mím môi, khẽ cười, đặt cái chai rỗng xuống đất, nghịch ngợm đẩy đổ.

Đào Mạn không nói gì, Trần Phiêu Phiêu cũng không biết phải làm sao, gãi gãi chân tóc: "Vốn dĩ đã tìm được mấy việc làm thêm, có thể kiếm được kha khá."

Lộn xộn, cũng chẳng biết đang nói gì nữa.

Khá xấu hổ, cô đưa tay xoay cái chai rượu, loạng choạng một hồi, vừa vặn dừng lại đối diện với Đào Mạn.

Đào Mạn nhìn miệng chai, giống như khi làm kế hoạch, sắp xếp lại suy nghĩ, cuối cùng mở miệng: "Thực ra cậu và bà ngoại đều muốn gặp nhau, chỉ là thiếu một số điều kiện, đúng không?"

Người dịu dàng biết bao, đổi "tiền" thẳng thắn thành "điều kiện".

"Ừm."

"Bà ngoại đến, cần tiêu tiền chắc là tiền đi lại, ăn ở và đi chơi, ba khoản này... tiền đi lại đã giải quyết được chưa?"

Rõ ràng đã nghe thấy trong phòng cầu thang, cô ấy vẫn giả vờ không biết, nghiêm túc hỏi Trần Phiêu Phiêu.

"Có rồi, cậu mợ tôi đã đặt vé máy bay."

Đào Mạn cười: "Vậy tiếp theo chúng ta tính chuyện ăn ở."

Cô ấy dùng giọng điệu khéo léo, đưa ra một vấn đề, giải quyết một vấn đề, hơn nữa cô ấy nói – chúng ta.

"Ăn cơm có thể ăn ở nhà ăn." Trần Phiêu Phiêu nói.

Cô lại cảm thấy trong lòng mình như có quả bóng đang phồng lên, lần này thứ phồng lên không phải là du͙© vọиɠ chiếm hữu đối với Đào Mạn, mà là cảm giác an toàn xa lạ.

"Thực ra, cậu nói xem... cô quản lý ký túc xá nghỉ hè có nghiêm khắc như vậy không?" Trần Phiêu Phiêu chưa từng học đại học, không hiểu, nhưng sự giúp đỡ của Đào Mạn khiến cô nảy ra ý nghĩ. Nếu không nghiêm, có thể sau khi đăng ký thăm, ở lại ký túc xá không?

Các bạn cùng phòng của cô đều về nhà, giường vốn dĩ trống không.

Đôi tai cáo nhỏ dựng đứng, mắt chớp rất nhanh, Đào Mạn thu hết biểu cảm của cô vào mắt, chậm rãi cười.

"E là sẽ nghiêm khắc hơn bình thường."

Bởi vì nghỉ hè, cô quản lý ký túc xá sẽ kiểm tra nghiêm ngặt xem có nam nữ ở chung phòng hay không, nhưng Đào Mạn mỉm cười, không nói thẳng.

"Ồ." Trần Phiêu Phiêu lại gảy gảy chai rượu.

Cô còn định nói, lại nghe Đào Mạn "ừm" một tiếng, nhẹ nhàng hỏi: "Thực sự không suy xét chỗ của tôi sao?"

Trần Phiêu Phiêu quay đầu, Đào Mạn chống cằm, khóe môi hơi trề ra, rồi lại cười.

"Cậu không nên chưa từng nghĩ, tôi thuê nhà ở ngoài."

Nhất là mới mượn ở nhờ xong.

Đọ sức nhiều lần như vậy, cô ấy đối với tâm tư của học muội này trôi về đâu, đều có thể dự đoán. Quỹ đạo hành động của cô rất rõ ràng, giống như con rùa nhỏ trong bể cá, buổi sáng ăn, buổi chiều phơi nắng, chậm rãi lười biếng, nhưng luôn rất kiên định.

Trần Phiêu Phiêu cười, ôm đầu gối, vùi mặt vào cánh tay: "Nghĩ rồi, nhưng không hay lắm."

Hai người mới quen nhau không lâu, hơn nữa không phải cô ở nhờ, mà là người thân của cô, còn cách một tầng.

Đào Mạn không nói gì, cúi đầu lấy điện thoại ra: “lạch cạch" gõ chữ, rồi đưa cho cô.

"Cậu không giống người có da mặt mỏng như vậy."

– Giống hệt câu nói trong ký túc xá lần trước.

Lần đó vì có người khác, nói chuyện không tiện, mà lần này...

Đào Mạn chơi một cú "call back", có vẻ là do hứng thú, lại có vẻ, đang nhắc nhở Trần Phiêu Phiêu, quan hệ của họ thực ra cũng khá, đã từng có bí mật "lén lút gõ chữ".

Trần Phiêu Phiêu bất giác mềm lòng, cô trước nay chưa từng có, thành khẩn nhìn Đào Mạn, khàn giọng nói: "Nhà cậu bình thường không ở, đúng không?"