Cô càng ngày càng muốn có được Đào Mạn, muốn ngay bây giờ xông tới ôm lấy cổ cô ấy, ngậm lấy những lời nói lúc gần lúc xa của cô ấy, nói với cô ấy rằng mình không thích Đào Mạn ân cần với người khác.
Cô tưởng tượng cảnh Đào Mạn bị mình khống chế đến mức không còn giữ được bình tĩnh, sau đó thấp giọng nói, sẽ không như vậy nữa.
Lại bắt đầu rồi, những tưởng tượng không dám để người khác biết, trong lúc ăn vịt quay bị Trần Phiêu Phiêu nhai nuốt, mà đương sự lại ung dung ngồi đối diện, ngồi dưới ánh nắng trong trẻo, như tiên nữ không hiểu sự đời.
Ăn xong một cái, một cái khác lại đúng lúc được đặt vào đĩa của cô.
Trần Phiêu Phiêu ngẩng đầu nhìn Đào Mạn, Đào Mạn không nói gì, tiếp tục cuộn cái tiếp theo.
"Chị không ăn sao?" Trần Phiêu Phiêu nhỏ giọng hỏi.
"Thật ra.” Đào Mạn chấm nước chấm tương ngọt: “chị không thích ăn vịt quay."
Cô mỉm cười: "Nhưng không muốn không động đũa làm mất hứng, vì vậy khi đi ăn cùng mọi người, thỉnh thoảng chị sẽ cuộn giúp người khác."
Cô ấy đang giải thích, tại sao? Trần Phiêu Phiêu nheo mắt, không hiểu lắm.
Nhưng giây tiếp theo, Đào Mạn đang rũ mắt lại càng mỉm cười tươi hơn, vừa thêm dưa chuột, vừa khẽ gọi cô: "Trần Phiêu Phiêu."
"Dạ?"
"Em mời chị ăn vịt quay, chúng ta ngồi đây, chị nói với em chị không thích ăn, vậy mà em lại không có phản ứng gì?" Đào Mạn cười rất vui vẻ, như thể vừa kể một câu chuyện cười nhạt rất hay.
"Đáng yêu thật đấy." Cuối cùng cô cúi đầu, ba chữ này thấp đến mức như bật ra từ đầu lưỡi.
Con cáo nhỏ luôn giữ vẻ mặt không cảm xúc, nhưng trong lòng dường như thường xuyên có ngựa chạy.
Đây là lần thứ hai Đào Mạn khen cô đáng yêu trước mặt, Trần Phiêu Phiêu lại nóng bừng sau tai, đặt đũa xuống, đưa tay kéo chiếc găng tay dùng một lần trên cổ tay Đào Mạn, ra hiệu cho cô ấy tháo ra: "Vậy chị ăn chút gà xào chua ngọt đi."
"Phụt." Cô nghe thấy tiếng Đào Mạn bật cười.
Bàn tay đeo găng tay thu lại, che chóp mũi.
"Chị cười gì vậy..." Trần Phiêu Phiêu cắn khóe môi nhìn cô ấy, cũng không nhịn được cười theo.
Câu này mang ý làm nũng hơi nhiều, lúc nói ra cô không quen lắm mà khựng lại, Đào Mạn cười đưa tay ra, muốn tháo găng tay, Trần Phiêu Phiêu nâng cổ tay giúp cô ấy tháo, chiếc găng tay hơi dính mồ hôi, lột ra khỏi gốc ngón tay, giống như lột một cây măng tây thượng hạng.
Trần Phiêu Phiêu chăm chú nhìn, lòng xao động.
Mà Đào Mạn nhìn cô, khẽ nâng tay lên, dùng bụng ngón tay trỏ chấm nhẹ vào lòng bàn tay cô.
"Đừng ngẩn người nữa, ăn nhanh đi."
Thức ăn sắp nguội rồi.
Bữa ăn này rất kỳ diệu, mở đầu khá xấu hổ, nhưng sau khi cười xong, hai người họ lại thân thiết hơn rất nhiều, Trần Phiêu Phiêu rất hiếm khi được thoải mái như vậy, thông thường cô luôn quan sát, luôn che giấu, nhưng nụ cười và lời khen của Đào Mạn hết lần này đến lần khác khiến cô cởi bỏ phòng tuyến, nói với cô rằng những điều này trong mối quan hệ chính là trở ngại, là gánh nặng.
Ăn no xong, Đào Mạn lại mời Trần Phiêu Phiêu uống trà sữa, hai người cùng nhau về ký túc xá, chia tay trong thang máy.
Trong ký túc xá vẫn đang quay quạt điện thổi gió nóng, được hưởng thụ điều hòa xong, Trần Phiêu Phiêu có chút bồn chồn. Cô ngồi xuống ghế, đùi lập tức bị dính chặt, nhích người, vừa mở máy tính ra, An Nhiên đi vào, mặc váy ngủ hai dây, khoa trương cao giọng: "Cậu về rồi à?"
"Tối qua cậu đi đâu thế? Chỉ nói là ở bên ngoài, cũng không nói là ở đâu." An Nhiên đá chậu vào: “Thức đêm à?"