Phiêu Phiêu Bất Định, Miểu Miểu Nhất Sinh

Chương 22

Tóc cô dày như vậy, làm cho ngói đen giống như bức ảnh cũ đã phai màu, hoặc có thể nói, cả con hẻm đều giống như bức ảnh cũ, mà trên người Trần Phiêu Phiêu tràn đầy sức sống tươi mới.

Kiên cường, cố chấp, không chịu thua. Cho dù cô luôn rất yên tĩnh.

Đào Mạn trầm ngâm suy nghĩ một lúc, nhẹ giọng hỏi cô: "Nhà của chị, em có đi không?"

"Nhà chị?"

Trần Phiêu Phiêu nheo mắt, tai cử động, giống như con cáo lần đầu tiên nghe thấy tiếng người.

Đào Mạn bật cười vì biểu cảm của cô, thu vai đứng dậy khỏi tường: "Chị thuê một căn nhà cạnh trường, nhưng không thường xuyên ở."

Trần Phiêu Phiêu luôn biết điều kiện gia đình của Đào Mạn rất tốt, thực ra của Trần Phiêu Phiêu cũng không tệ, nếu không cô đã không chú ý đến Valentino và Van Cleef & Arpels của Đào Mạn.

Trước khi bố mẹ ly hôn, cô cũng được coi là một tiểu công chúa, lòng hư vinh của cô được thừa hưởng từ mẹ cô.

Cũng thừa hưởng một nửa nhan sắc của mẹ.

Mẹ cô rất thích chưng diện cho cô, khi các bạn học còn đang so sánh xem giấy gói kẹo của ai đẹp hơn, Trần Phiêu Phiêu đã mặc bộ váy nhỏ hàng ngoại.

Mỗi khi các cô khen Trần Phiêu Phiêu được ăn diện rất có gu, mẹ cô đặc biệt thích cô.

Sau này, người mẹ sau khi ly hôn đã tìm thấy thứ có thể thỏa mãn lòng hư vinh của mình hơn, đó là chấp nhận sự theo đuổi của phó thị trưởng đã nghỉ hưu, sống bản thân thành công chúa.

Mà người chồng cũ thường xuyên nɠɵạı ŧìиɧ với hết cô bé này đến cô bé khác, đối với gia đình trước giờ đều như đã chết, từ trước khi kết hôn đã chết cho đến khi ly dị.

Sau khi mẹ tái hôn, bà ấy đã có một gia đình mới và những đứa trẻ đáng yêu hơn. Họ tham gia các trại hè ở Anh, Mỹ và Pháp, khoe ảnh trên vòng bạn bè.

Bà ấy cũng thường xuyên gửi tiền cho bà ngoại để nuôi nấng Trần Phiêu Phiêu. Nhưng không thể gửi quá nhiều.

Bởi vì bà ấy không có việc làm, nếu tiêu quá nhiều tiền cho Trần Phiêu Phiêu, Phó thị trưởng sẽ không vui. Có lần, mẹ gọi điện cho bà ngoại, nói rằng lại cãi nhau với Phó thị trưởng, còn nói tên chồng trước nghiện giả chết kia sao không đưa tiền, rõ ràng quyền nuôi con đã phán cho hắn ta.

Bà ngoại không quen dùng điện thoại, theo thói quen ấn nút loa ngoài, tai bà cũng không tốt lắm, tưởng rằng âm thanh không lớn.

Do đó, Trần Phiêu Phiêu không thiếu tiền, cũng không hẳn là thiếu tầm nhìn, thỉnh thoảng đến nhà mẹ, cô cũng thấy qua rất nhiều thương hiệu, nhưng cô phải tiết kiệm tiền của mẹ, cô cảm thấy mình giống như đang trông coi một cái chum gạo sắp cạn, thỉnh thoảng có những hạt gạo vụn rơi ra từ kẽ tay người.

Đôi tay đó là của mẹ cô, cũng là của đứa em gái cùng mẹ khác cha, họ nâng niu tình yêu trọn vẹn, chừa lại một chút cho Trần Phiêu Phiêu từ kẽ tay.

Cô không thích những hạt gạo rơi ra từ tay người khác, nên cô nói, cô rất cần học bổng, là thật.

Đó sẽ là nắm gạo do chính cô nâng niu.

Ngồi trong xe, từ con hẻm cũ kỹ đi đến đô thị mới, đèn hoa rực rỡ lướt qua trên mặt cô, chẳng mấy chốc đã đến khu nhà của Đào Mạn.

Khu chung cư mà Đào Mạn thuê cũng giống như cô ấy, có cảm giác thư thái, ở Bắc Thành rất dễ bị bao vây bởi những "tổ chim bồ câu" cao và dày đặc, ngẩng đầu lên, san sát ánh đèn chen chúc những cuộc đời san sát. Nhưng căn nhà Đào Mạn thuê lại rất thấp, khoảng 10 tầng, hơn nữa một thang máy chỉ có hai hộ, cửa sổ lớn, lỏng lẻo treo trên bức tường đỏ phong cách Anh, khoảng cách giữa các tòa nhà rất lớn, cành lá sum suê che phủ, tất cả sự ung dung đều chỉ ra một logic cơ bản: tiền thuê rất đắt.