Phiêu Phiêu Bất Định, Miểu Miểu Nhất Sinh

Chương 16

Cô cất điện thoại, mở máy tính làm bài tập.

Rồi lại lên diễn đàn hóng hớt tin tức bát quái của giới minh tinh, mãi mới đến hơn chín giờ, cô ngồi ở mép giường, gửi tin nhắn WeChat cho Đào Mạn.

“Có đó không?”

Trần Phiêu Phiêu vỗ nhẹ vào avatar của Đào Mạn.

“Chuyện gì thế?” Đào Mạn xưa nay trả lời tin nhắn rất nhanh.

“Học tỷ tắm chưa?”

Đối phương đang nhập…

“Vẫn chưa.”

Tim Trần Phiêu Phiêu đập thình thịch, một nửa vai giấu trong rèm, như đang làm chuyện mờ ám.

“Em không tìm được ai tắm cùng, có thể đi cùng chị không?”

Cô chậm rãi, nín thở gõ từng chữ.

“Chín giờ rưỡi, đợi ở dưới lầu nhé?”

Đào Mạn hẹn luôn thời gian.

Trần Phiêu Phiêu tắt điện thoại, đột nhiên cảm thấy mất mát, kiểu như, một mục tiêu nhỏ đã mong đợi từ lâu, lại dễ dàng đạt được đến thế.

Thì ra đơn giản như vậy, chẳng khác gì việc bạn cùng phòng ký túc xá sang mượn cô chiếc đèn ngủ.

Cô đứng dậy, mở tủ quần áo.

Bên cạnh, An Nhiên và Tề Miên đang cãi nhau.

“Tề Miên, tớ đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, không có việc gì thì đừng có làm phiền ghế của tớ, chân sắp què đến nơi rồi.”

“Tớ lúc nào lại làm phiền ghế của cậu? Mắt nào của cậu nhìn thấy?”

“Không phải cậu thì còn ai vào đây nữa? Ai mà chẳng biết cậu thích rung ghế.”

“Ghế của cậu vốn dĩ đã què rồi!”

Hai người lời qua tiếng lại, miệng lưỡi hận không thể mọc đến tận mặt đối phương, lại thấy Trần Phiêu Phiêu quay lưng về phía họ, đột nhiên cởi váy ngủ ra.

Tấm lưng trắng nõn như ngọc lộ ra rõ ràng.

Tề Miên có chút quên mất mình định nói gì, phồng má, lẩm bẩm: “Sao lưng cậu ấy chẳng có tí mụn nào thế?”

“Lưng cậu nhiều mụn lắm à?” An Nhiên bày kế: “Có thể do nhiều dầu, cậu dùng xà phòng lưu huỳnh mà tắm.”

Trần Phiêu Phiêu chọn chọn lựa lựa, thay một chiếc váy hai dây mát mẻ, xách giỏ đi về phía cầu thang.

9 giờ 25 phút, cô chậm rãi đợi, đợi thang máy dừng ở tầng 11, rồi ấn nút đi xuống, cửa thang máy mở ra, không phải.

Lần thứ hai mở ra, không phải.

Lần thứ ba mở ra, Đào Mạn đứng bên trong, dựa lưng vào tường, trong khoảnh khắc cửa thang máʏ яυиɠ rung, cô ngẩng đầu lên, ánh mắt đang chìm dần dần hướng lên.

Bốn mắt nhìn nhau, Trần Phiêu Phiêu chớp mắt, mỉm cười.

Thong thả bước vào thang máy, đứng cạnh Đào Mạn, cô ấy vẫn mặc áo phông trắng và quần thể thao xám, dáng người cao ráo, mang theo hơi ấm của giấc ngủ ngon.

“Đợi lâu chưa?” Đào Mạn nghiêng đầu, nhìn cô.

“Ồ, em còn tưởng chị sẽ nói, trùng hợp thật đấy.” Trần Phiêu Phiêu không muốn giả vờ nữa.

Sao lần nào cũng bị cô ấy nhìn thấu thế? Mà cũng đúng, trên mặt mình chẳng có chút biểu cảm bất ngờ nào, giả vờ tình cờ gặp thế nào được.

Trong thang máy có tiếng ho khan, còn có tiếng học tỷ nào đó đang nghe điện thoại, không phải nơi thích hợp để trò chuyện, nên hai người cũng không nói gì thêm, dựa vào tường đợi thang máy chầm chậm đi xuống.

Đối với Trần Phiêu Phiêu trước đây, nhà tắm công cộng ở miền Bắc giống như một cơn ác mộng, trong làn hơi nước mờ ảo, những bóng người trắng lóa đứng dưới vòi hoa sen, như những miếng thịt lợn được treo thẳng tắp, khi nhiệt độ nước cao, thậm chí còn hơi ửng đỏ, như thể bị luộc chín. Vì vậy, cô không thích tắm cùng bạn cùng phòng hay bạn học, cô không muốn trở thành miếng thịt lợn trong mắt nhau.

Nhưng Đào Mạn thì khác.

Trần Phiêu Phiêu cũng không muốn nhìn cô ấy, vì như thế khá là biếи ŧɦái, nhưng cô muốn Đào Mạn nhìn mình.