Phiêu Phiêu Bất Định, Miểu Miểu Nhất Sinh

Chương 13

Sự giao thoa duy nhất trên bàn cũng chỉ là tiếng ly chạm nhau thanh thúy này.

Mọi người vừa ăn vừa uống vừa trò chuyện, mắt thấy xiên nướng trong đĩa sắp hết, Trần Phiêu Phiêu hít hít mũi, nhìn về phía Đào Mạn.

Đào Mạn đang nói cười vui vẻ, bắt gặp ánh mắt của cô, lại nhìn một lượt bàn ăn, hiểu ý, cầm lấy thực đơn, hơi cất cao giọng nói: "Gọi thêm gì nữa không, không đủ ăn."

"Được được."

"Yeah, hay quá."

"Muốn ăn gì nào?" Đào Mạn ngẩng đầu, mỉm cười hỏi: “Mọi người thấy món gì ngon?"

"Món nào cũng ngon cả." "Học tỷ cứ gọi đi ạ." "Quán này mùi vị thực sự rất ngon." Các thành viên nhao nhao.

Trần Phiêu Phiêu mím môi, nói với Đào Mạn: "Thịt ba chỉ cuộn, có thể gọi mười xiên không ạ?"

Đào Mạn nhìn cô, thong thả mỉm cười, gật đầu.

Thịt ba chỉ cuộn được mang lên, Trần Phiêu Phiêu chú ý thấy Đào Mạn liếc mình hai cái, chắc hẳn chị ấy rất tò mò, không biết cô có ăn hết không. Trần Phiêu Phiêu chậm rãi ăn, thỉnh thoảng uống một ngụm rượu, hơn hai mươi phút sau, thịt ba chỉ cuộn đã hết sạch.

Lần này cô không nhìn Đào Mạn, ngẩn ngơ nhìn cái đĩa trống trước mặt.

Những người khác đang chọn món khác, còn Trần Phiêu Phiêu không có động tĩnh gì, yên lặng đến mức có chút nổi bật.

Ghế bên trái vang lên tiếng động nhỏ, ánh mắt liếc thấy Đào Mạn nhoài người cầm lấy thực đơn, lại hỏi: "Còn muốn gọi thêm gì không?"

Ánh mắt của chị ấy liếc thấy Trần Phiêu Phiêu đang ngẩn người, đôi mắt hau háu nhìn mình.

Vì vậy bất giác bật cười, nhìn thẳng vào mắt Trần Phiêu Phiêu: "Thịt ba chỉ cuộn?"

"Có được không ạ?" Trần Phiêu Phiêu hơi do dự.

"Mười xiên?"

Trần Phiêu Phiêu suy nghĩ: "Năm xiên thôi ạ."

"Đủ không?"

"Đủ rồi ạ."

Trong ánh đèn mờ ảo và dòng người tấp nập, cô và chị ấy cách một cái bàn dài đối thoại. Người khác đang ăn uống, đang vui chơi, đang chìm đắm trong thịt và rượu, còn Trần Phiêu Phiêu chìm đắm trong sự ồn ào, trong những lời nói nhẹ nhàng nghiêm túc với Đào Mạn.

Đây là chút tâm cơ nhỏ mà cô dùng để đổi lấy một chút sự chú ý.

Mặc dù cô đã no đến mức sắp nôn.

Đi từ thư viện về ký túc xá, rồi lại từ ký túc xá đến phòng tự học, Trần Phiêu Phiêu cảm thấy mình như đang khắc họa từng vòng tuổi của Đại học An.

Có lẽ nhiều cô gái đều có kinh nghiệm như vậy, muốn để lại ấn tượng một cách kín đáo trong lòng người thương, gắn cho mình một nhãn hiệu đáng nhớ. Mọi người có thể không nhớ ai đó đã kể một câu chuyện cười hay ho thế nào, nhưng chắc chắn sẽ không quên có một cô học muội một hơi ăn hết mười lăm xiên thịt ba chỉ cuộn.

Mọi người đều kinh ngạc.

Thậm chí lúc rời đi, đàn anh năm hai còn nói: “Em gái thịt ba chỉ, đừng quên túi."

Có tiếng cười thiện ý, Trần Phiêu Phiêu cũng mỉm cười, vừa hay đi đến bên cạnh Đào Mạn, cô cảm thấy có một chiếc lông vũ rơi xuống, Đào Mạn đưa tay khoác vai cô, vỗ vỗ, ra hiệu cho cô đi về phía trước.

Chị ấy không thích người khác đặt biệt danh cho bạn học, cũng lo lắng Trần Phiêu Phiêu sẽ không vui.

Nhìn xem, chị ấy chính là người tinh tế đến từng chi tiết như vậy.

Trần Phiêu Phiêu đã quan sát chị ấy khá lâu, hiểu rõ tính cách này của chị ấy, cho nên mới lúc ngồi đối diện với chị ấy ở hai đầu bàn, lên tiếng gọi mười xiên thịt nướng, cô biết Đào Mạn nhất định sẽ chú ý đến mình, nhất định sẽ thỉnh thoảng ném ánh mắt thăm dò về phía mình.