Những cô gái cao gầy trắng, nếu có dung mạo hài hòa, rất dễ toát lên vẻ dịu dàng thanh tao, đối với Trần Phiêu Phiêu mà nói, quá mức hấp dẫn.
Từ nhỏ cô đã thích những cô gái như vậy, sống thẳng thắn, tùy ý, dễ dàng, không giống cô.
Dùng từ ngữ thịnh hành bây giờ, cô cảm thấy cuộc đời mình, có "cảm giác ăn trộm" rất nặng.
Tính cách cô không tốt, tự ti lại tự phụ, muốn được người khác yêu thích, nhưng lại cảm thấy mình không xứng đáng, khao khát được thế giới yêu thương, nhưng lại thường giả vờ thanh cao.
Khi bố mẹ ly hôn, cô còn nhỏ, hỏi cô muốn theo bố hay mẹ, cô sợ hai bên đều không muốn cô, nên nói, không muốn theo ai cả, cô theo bà ngoại.
Cấp ba bị bạn học không thích, nguyên nhân là cô mặc một chiếc quần siêu ngắn có phần hơi trưởng thành, hai bắp đùi trắng nõn thu hút sự chú ý, có tên con trai xấu tính nói, có người ở trường khác nói từng quen với Trần Phiêu Phiêu.
Cô khinh thường giải thích, cảm thấy không ai thực sự tin tưởng cô.
Những người có cảm giác "xứng đáng" thấp, thường sẽ nảy sinh khát khao đối với những người có cảm giác "xứng đáng" cao.
Đây là chuyện thường tình.
Cho nên khi Trần Phiêu Phiêu nhìn thấy ảnh của Đào Mạn, điều cô nghĩ đến chính là, nếu như, cô ấy là người cong thì sao?
Nếu như người mà tất cả mọi người đều thích, lại thích mình thì sao?
Có lẽ cô gái nào cũng từng có ảo tưởng như vậy, điều này không có gì đáng xấu hổ, nhưng Trần Phiêu Phiêu cũng cảm thấy mình giống như một tên trộm, tim đập thình thịch.
Bạn xem, người không quang minh lỗi lạc, đừng nói đến chuyện bị chụp lén như Đào Mạn. Chỉ riêng việc tơ tưởng hay thèm muốn những thứ không thuộc về mình, cũng giống như một mặt tối tăm khó nói thành lời.
Sau khi thích Đào Mạn một cách qua loa nhưng không hề qua loa, Trần Phiêu Phiêu bắt đầu tìm cách để hiểu cô ấy.
Đầu tiên là nhân lúc nghỉ hè, cô tham gia vào nhóm chat "Les" trên diễn đàn của trường, với thân phận học muội mới vào, cô đã mở đầu câu chuyện trong nhóm, hội trưởng là đàn chị năm ba, rất thích cô, nhiệt tình giới thiệu về nhà ăn của trường và các cửa hàng xung quanh, còn không ngại cái nóng nực mà đích thân đến đón cô, bận rộn thu xếp ổn thỏa cho cô.
Trần Phiêu Phiêu rất cảm kích, nhưng không phát triển thêm, bởi vì hai người họ "trùng type".
Lần thứ hai đến nhà ăn ăn cơm, Trần Phiêu Phiêu chậm rãi hỏi hội trưởng đang ngồi đối diện: "Lần trước em nghe chị nói chuyện với người khác có nhắc đến "Tiểu Mạn", có phải người trong nhóm chúng ta không?"