Phiêu Phiêu Bất Định, Miểu Miểu Nhất Sinh

Chương 3

"An Nhiên.” Trần Phiêu Phiêu nuốt xuống hai miếng dưa hấu cuối cùng, ném vỏ vào thùng rác: “cậu đi cùng tớ đến buổi phỏng vấn của câu lạc bộ Nhạc kịch đi."

"Hả? Cậu muốn tham gia câu lạc bộ Nhạc kịch à?"

"Ừm, hồi cấp hai tớ từng học nhạc, sau đó thi đại học nên bỏ dở, cũng khá tiếc." Trần Phiêu Phiêu mím môi lau tay.

"Được, ăn cơm xong rồi đi."

Buổi phỏng vấn của câu lạc bộ diễn ra ở phòng báo cáo nhỏ của giảng đường số 2, lớn hơn phòng học bình thường một chút, tình hình bên trong không biết thế nào, nhưng hàng đã xếp đến bậc thang bên ngoài, trong phòng học còn nóng hơn cả ký túc xá, có thể vì đông người. An Nhiên nói không sai, Trần Phiêu Phiêu đối với tình hình này luôn cảm thấy khó thở, cô vuốt ve mái tóc được chăm sóc cẩn thận của mình, cảm thấy sắp bị hun cho hôi thối rồi.

"Sao rồi?"

Một bạn học từ trên bậc thang đi xuống, bị An Nhiên kéo lại: "Phỏng vấn những gì vậy?"

"Không có gì, hỏi đơn giản thôi, cậu muốn hát thì có thể hát hai câu, hoặc biểu diễn gì đó, cậu nói cậu không biết gì cũng được, người trước tớ không biết gì cả, nói vào học hỏi." Bạn học dùng tay quạt gió.

"Ồ, ai phỏng vấn vậy? Đào Mạn có ở đó không?" An Nhiên hỏi.

"Không có." Bạn học lắc đầu.

An Nhiên rõ ràng có chút thất vọng, bĩu môi gật đầu với đối phương.

Đợi thêm một lúc nữa, An Nhiên có hơi buồn ngủ, lấy điện thoại ra định tìm người nói chuyện, còn chưa kịp ngáp xong, liền nghe thấy Trần Phiêu Phiêu vẫn luôn im lặng mà kiên nhẫn nhíu mày "chậc" một tiếng: "Thôi bỏ đi, đông người quá."

Cô thở dài, chuẩn bị rời đi, nhưng đột nhiên "ừm" một tiếng, khẽ khựng lại.

An Nhiên nghe thấy một tiếng hít khí không thuộc về đám đông.

Cô ngẩng đầu nhìn, Trần Phiêu Phiêu đang định quay đi, vừa hay va phải Đào Mạn vừa mới đến.

"Xin lỗi xin lỗi." Trần Phiêu Phiêu vội vàng nói.

Đào Mạn mím môi: "Không sao."

Giọng nói rất dịu dàng, nói xong lại nhìn cô một cái, rồi quay đầu nhìn hàng dài phía sau, hỏi: "Không xếp hàng nữa à?"

Trần Phiêu Phiêu có chút nản lòng, sờ sờ mái tóc xoăn mới gội buổi trưa: "Đông người quá, đợi mệt lắm, hơn nữa em hát cũng không hay diễn cũng không giỏi, chắc người ta cũng không nhận em đâu."

An Nhiên ở bên cạnh chớp mắt, nhất thời không hiểu rõ tình hình.

"Không thử sao biết?" Đào Mạn cười, nhìn tờ rơi trong tay cô.

"Hơn nữa.” Trần Phiêu Phiêu nhìn vào mắt cô ấy, hạ thấp giọng nói: “em đến vì Đào Mạn, họ nói, chị ấy không có ở đây."