Mùa hè ở Đại học An, đối với những người sợ nóng mà nói chính là một quá trình tu luyện, quạt trần trên đầu vù vù thổi, nhanh một chút nữa thôi là muốn rơi xuống rồi.
Trần Phiêu Phiêu ngồi trên ghế, mặc chiếc váy ngủ dài tay đã xù lông, ôm đầu gối, bắp chân trần trắng nõn thẳng tắp, chân nhẹ nhàng đạp lên mép ghế, giơ tay mở trang web.
Mím môi, trầm tư, gõ hai chữ, dừng lại nghiêng đầu chớp mắt.
Lại gõ xuống một hàng chữ in đậm:
"Nói thật, không ai cảm thấy tình tiết của «Lạc Vũ» thật sự rất tệ sao?"
Cô nhíu mày, ra sức gõ vào khung trả lời: "Mô típ của mười năm trước, nam chính cứu nữ chính, ôm nữ chính xoay một vòng, sau đó ái da một tiếng ngã xuống, hai đôi môi dán vào nhau, lúc này mũ của nữ chính rơi xuống, nam chính chấn kinh, oa nha nha thì ra cô là con gái."
"Dù có là đầu trọc cũng nhìn ra được tôi là con gái nha."
Xuống dòng, gửi đi, Trần Phiêu Phiêu động đậy bả vai.
Ổ khóa cửa vang lên, bạn cùng phòng An Nhiên trở về, mang theo một phần tám quả dưa hấu, mang theo hơi nóng bên ngoài: "Phiêu Phiêu, cậu dậy rồi à?"
"Ừm." Trần Phiêu Phiêu chậm rãi đặt chân xuống, nhẹ nhàng hừ ra một âm.
"Làm gì vậy?"
"Viết bài tập." Cô nói nhỏ như muỗi kêu.
Trần Phiêu Phiêu rất văn tĩnh, lại gầy yếu, nhưng điều này không có nghĩa là cô không nổi bật, ngược lại, cô luôn tỏa sáng trong đám đông, bởi vì làn da trắng như tuyết.
Mỗi người lần đầu tiên gặp cô, đều phải kinh ngạc sao có thể trắng như vậy, làn da như trong suốt, cẩn thận bao bọc lấy mạch máu. Có được làn da này, ngay cả ngũ quan cũng không còn quan trọng nữa.
Thêm vào đó là mái tóc dài đen như gỗ mun, dáng người thon thả tự nhiên, không ai còn nghĩ đến dưới làn da này là khuôn mặt như thế nào, trong đầu đã khắc sâu ấn tượng —— là một mỹ nhân.
Rất nhiều lúc, dáng người còn có sức hút hơn cả khuôn mặt, dù cô mặc chiếc váy ngủ đã xù lông, cổ áo bị kéo rộng ra cũng có chút phong tình, ngay cả khi cô đi tắm, trong hơi nóng mờ ảo, cũng không bao giờ thiếu ánh mắt xuyên qua lớp sữa tắm.
Trần Phiêu Phiêu đứng dậy, hít hít mũi, chuẩn bị xách bình đi lấy nước nóng.
"Nút của cậu vẫn chưa thay, lát nữa đừng để bị bỏng." An Nhiên cau mày, cô lớn tuổi hơn, mọi việc đều lo lắng hơn một chút: “Cậu để đó đi, lát nữa tớ đi cùng."
"Được." Trần Phiêu Phiêu nghe theo, nhận lấy miếng dưa hấu An Nhiên đưa.