Các Đại Lão Đều Phát Cuồng Vì Dị Năng Của Tôi

Chương 4

Hashii Ama vui vẻ ăn miếng bánh kem cuối cùng, cả người toát ra tín hiệu hạnh phúc.

Hửm?

Saiki bên trái hình như lại nhìn cô.

Chẳng lẽ cậu ấy vẫn chưa ăn trưa? Vừa nãy cô đã để ý thấy cậu ấy không rời khỏi chỗ ngồi, nhưng ba miếng bánh kem đã chia cho Chiyo và Teruhashi mỗi người một miếng, miếng cuối cùng cũng bị cô ăn rồi, không còn nữa.

Hashii Ama buồn bã nhìn chiếc hộp cơm trống trơn.

Ngày mai mang hộp to hơn một chút, lúc đó chia cho Saiki nhiều một chút.

*

Chuông tan học vừa reo, Hashii Ama thu dọn cặp sách rồi ra khỏi cổng trường.

Để kiếm thêm chút tiền, cô không tham gia bất kỳ câu lạc bộ nào, may mà học viện PK không có yêu cầu bắt buộc về việc này.

Cô chạy đến văn phòng làm việc với tốc độ nhanh nhất, các nhân viên khác vẫn chưa đến, trên app đã có không ít đơn hàng.

Hashii Ama thuê một văn phòng làm việc gần trường học để che giấu dị năng. Ngoài ra cô còn thuê vài shipper, phân công nhiệm vụ theo khu vực, cố tình sắp xếp thời gian họ đến lệch nhau, thời gian giao hàng trên app cũng được đặt sau 4 giờ, hạn chế tối đa nguy cơ dị năng bị bại lộ.

Trừ một số đơn đặt hàng số lượng lớn cần Hashii Ama tự mình giao, những đơn hàng nhỏ khác đều được giao cho nhân viên.

Cô đặc biệt tránh nhận đơn đặt hàng của giáo viên học viện PK, dù sao trường học cũng cấm học sinh làm thêm. Nếu là bạn học thì còn dễ giải thích, lỡ gặp phải giáo viên thì tiêu đời, nhất là thầy Matsuzaki nổi tiếng nghiêm khắc.

Việc giao hàng của tiệm Amai kéo dài đến 8 giờ tối, vì lý do an toàn, sau 7 rưỡi app sẽ không nhận đơn nữa.

Khoảng thời gian trước bữa tối là cao điểm giao hàng, sau 7 giờ gần như không có đơn nào, Hashii Ama cho các nhân viên khác về trước, còn mình xử lý đơn hàng cuối cùng yêu cầu giao lúc 7 rưỡi.

Vị khách này đặt một phần thạch cà phê trái cây đặc biệt, địa chỉ ở gần căn hộ mà cô thuê, giao xong vừa lúc tiện đường về nhà.

Nhưng khi đến nơi, nhìn thấy hai chữ "Saiki" trên biển số nhà, Hashii Ama rơi vào trầm mặc.

Lúc trước cô chỉ lướt qua, không phải tên giáo viên thì cô không để ý, bây giờ đứng trước cửa mới đột nhiên nhớ đến cậu bạn cùng bàn.

Không thể trùng hợp như vậy được, "Saiki" cũng không phải họ hiếm gặp, tên cũng không phải "Kusuo".

Cô nghĩ, đưa tay ấn chuông cửa: "Xin hỏi có phải Saiki Kuniharu tiên sinh ở đây không ạ? Thạch cà phê trái cây của anh đã giao đến."

Cửa nhanh chóng mở ra, mái tóc hồng, vật trang trí hình tròn, kính mắt lục bảo: 【Chào buổi tối.】

Oa, oa, là Saiki.