Ôn Đức Thanh cầm theo chiếc bát, lập tức đi đến Ngự Thiện Phòng.
Khi những đầu bếp trong Ngự Thiện Phòng nhìn thấy Ôn Đức Thanh, cả đám đều không khỏi run rẩy, trong lòng lo lắng nghĩ: "Chẳng lẽ đồ ăn có vấn đề gì sao?"
Bọn họ rất hiểu rõ tính tình của hoàng đế.
Đặc biệt là những năm gần đây, không biết có phải vì hoàng cung vẫn chưa có hoàng tử hay không, mà tính khí của bệ hạ trở nên vô cùng cổ quái, khó đoán.
Chỉ cần một món ăn không hợp khẩu vị, hắn liền hạ lệnh đổi cả bàn tiệc 36 món.
Thậm chí đôi khi chỉ vì một khúc xương chưa được xử lý sạch sẽ, hoặc một miếng thịt nấu chưa tới độ, mà ngự trù cũng bị lôi ra ngoài chịu phạt trượng hình.
Tóm lại, mỗi lần thấy Ôn Đức Thanh đến, người trong Ngự Thiện Phòng đều kinh hãi thật sự, lo sợ rằng bệ hạ lại gặp vấn đề với đồ ăn.
“Ôn công công, chẳng lẽ hôm nay bệ hạ không hài lòng với đồ ăn?”
Chủ bếp cẩn trọng lên tiếng hỏi, trong lòng thấp thỏm không yên.
Ôn Đức Thanh chỉ khẽ lắc đầu, khiến mọi người đang căng thẳng trong lòng liền thở phào nhẹ nhõm.
“Ở đây có ai tên là Phục Linh không?”
Chủ bếp nghe vậy mới hoàn toàn yên tâm, hóa ra chỉ là tìm người.
Hắn lập tức nở nụ cười tươi rói: “Bẩm Ôn công công, thưa có. Nhưng hôm nay nàng bị thương, đang nghỉ ngơi ở đại sảnh phía sau.”
Ôn Đức Thanh gật đầu, xem ra Cố tài nhân không nói sai. Phục Linh quả thật bị thương, cho nên việc đưa cơm trễ cũng có thể tạm chấp nhận được.
“Dẫn ta đi.”
Chủ bếp cúi đầu, khom lưng dẫn đường, không dám hỏi thêm một lời, dù trong lòng vẫn tò mò về chiếc bát vỡ mà Ôn Đức Thanh đang cầm.
Ôn Đức Thanh bước đi trầm ổn, ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng về phía đại sảnh.
Khi tới gần, hắn nghe thấy giọng nữ the thé vang lên, xen lẫn những tiếng cười khúc khích đầy giễu cợt.
“Các ngươi không tin sao? Cái Cố tài nhân kia, dù là nữ nhân của hoàng đế, hôm nay vẫn bị ta - một cung nữ chọc tức đến phát khóc!”
“Thật sao, Phục Linh tỷ tỷ? Mau kể chi tiết đi!” Một tiểu cung nữ tò mò lên tiếng.
“Hừ! Cố tài nhân rõ ràng không hiểu tình cảnh của mình. Mỗi ngày không phải chê đồ ăn nguội, thì là trách đồ ăn đưa tới chậm. Nàng có nghĩ thử không, việc nàng còn sống đến bây giờ chẳng phải đều nhờ vào ta - Phục Linh ngày ngày không quản mưa gió đưa cơm cho nàng sao? Vậy mà chút lòng biết ơn cũng không có, chỉ biết chê bai này nọ!”
“Nhưng dù sao nàng cũng là tài nhân, địa vị vẫn cao hơn chúng ta. Tỷ không sợ có ngày nàng lật lại thế cờ, tìm cách trả thù sao?” Một cung nữ dè dặt hỏi.
“Lật cờ? Hoàng thượng ghét nhất chính là nàng! Nếu không phải tại nàng, hoàng thượng đâu đến mức chưa có con nối dõi? Nếu nàng có thể lật cờ, trừ phi hoàng thượng vừa mù vừa điên…”
Chủ bếp nghe đến đây, sắc mặt lập tức tái nhợt.
“Lớn mật, Phục Linh! Dám sau lưng nghị luận hoàng thượng!”
Tiếng quát lớn của chủ bếp khiến cả đám cung nữ giật bắn mình. Phục Linh quay lại, vừa nhìn thấy Ôn Đức Thanh đang đứng, ánh mắt lạnh băng chiếu thẳng vào nàng, cả người lập tức run rẩy.
Phục Linh quỳ sụp xuống, kéo theo đám cung nữ cũng đồng loạt quỳ.
Nàng cố gắng lên tiếng biện minh: “Ôn công công, nô tỳ… nô tỳ lỡ lời, nô tỳ đáng chết…”
Ôn Đức Thanh không để ý lời nàng, chỉ lạnh lùng hỏi: “Ngươi là Phục Linh?”
“Nô tỳ… nô tỳ là Phục Linh. Tham kiến Ôn công công.” Giọng nói của nàng run rẩy không ngừng.
Ôn Đức Thanh đặt chiếc bát xuống trước mặt nàng, ánh mắt sắc như dao: “Ngươi là người phụ trách đưa cơm cho Cố tài nhân mỗi ngày?”
Nhìn chiếc bát, Phục Linh đột nhiên cảm thấy bất an.
Tuy vậy, cơn giận trong lòng vẫn át đi cảm giác lo lắng. Nàng quyết định lên tiếng: “Vâng, là nô tỳ. Nhưng hôm nay Cố tài nhân thật quá đáng, nàng—”
“Trả lời ta.”
Ôn Đức Thanh cắt ngang, giọng sắc lạnh: “Mỗi ngày ngươi chỉ đưa cho Cố tài nhân một bữa cơm trưa?”
Phục Linh cảm thấy tim mình thắt lại, nhưng vẫn cố trả lời: “Vâng… nhưng mà…”
“Chén này chính là bữa cơm hôm nay của Cố tài nhân. Trong chén còn sót vài hạt cơm đã thiu. Ngươi cố tình để đồ ăn ôi thiu rồi mới đưa cho nàng sao?”
Phục Linh kinh hãi, toàn thân run rẩy, lắp bắp biện minh: “Ôn công công, không phải như ngài nghĩ… nô tỳ không dám…”
“Ngươi chỉ cần trả lời, phải hay không phải?”
“Ta… ta…”