Thập Niên 80: Tôi Kết Hôn Với Người Đàn Ông Thô Kệch Nhất

Chương 21: Không giống người tốt

"Tranh, con thật sự cứ nói cưới là cưới luôn à?" Tần Hương Nga kéo Tần Tranh ra ngoài cửa, khuôn mặt đầy vết thời gian hiện rõ vẻ lo lắng.

Tần Tranh gật đầu.

Đã nói cưới thì tất nhiên phải cưới, chẳng lẽ lại đem chuyện này ra đùa giỡn?

"Con… con này..." Tần Hương Nga lúng túng nắm chặt tạp dề trên người.

Trước đó Tần Tranh nói muốn cưới vợ, còn nói sẽ đưa vợ về nhà họ Tần ở, bà ấy chỉ tưởng Tần Tranh đang đùa, không ngờ thằng nhóc này lại nghiêm túc thật.

Tần Tranh nhìn ra sự băn khoăn của Tần Hương Nga.

"Cô, cô cứ nói thẳng."

Nghe vậy, Tần Hương Nga cũng không giấu giếm nữa, ngập ngừng mở lời:

"Vậy cônói thẳng nhé, con nghiêm túc thật rồi, vậy còn Điền Tiểu Tuệ nhà bên cạnh thì sao?"

"Điền Tiểu Tuệ?"

Tần Tranh nhíu mày, không hiểu chuyện cưới vợ của anh liên quan gì đến Điền Tiểu Tuệ?

Tần Hương Nga tặc lưỡi, vỗ vai Tần Tranh, nhỏ giọng nhắc: "Con ngốc à, hai năm con đi xa, Tiểu Tuệ ba ngày một lần năm ngày hai lần qua nhà bà nội con.

Lúc cô không có ở nhà con bé cũng chăm sóc bà nội con nhiều lắm, ý của con bé thế nào con còn không hiểu sao?"

Tần Tranh: "..."

Liên quan gì đến anh?

"Vậy cô nói với cô ấy là con đã cưới vợ rồi, bảo cô ấy đừng qua nữa, tránh để vợ con hiểu lầm, nếu chỉ đơn thuần qua thăm bà nội thì cô ấy cứ tự nhiên."

"Thằng nhóc này con..."

Tần Hương Nga cảm thấy như đang nói chuyện với con trâu cứng đầu nhà mình, sao lại kéo chuyện Diệp Vân hiểu lầm hay không vào?

Chẳng phải vấn đề là Điền Tiểu Tuệ có buồn không sao?

Đúng là trai trẻ mới làm chú rể, trong lòng trong mắt chỉ còn mỗi cô dâu.

Nói đến Diệp Vân, Tần Hương Nga liếc nhìn trộm Diệp Vân đang uống nước trong nhà, không thể nói là không hài lòng, nhưng tổng thể vẫn thiếu một chút gì đó.

Bà ấy thu hồi ánh nhìn và khẽ thương lượng với Tần Tranh: "Tranh, tìm tới tìm lui, thật sự định chọn con bé này sao?"

"Cô ấy làm sao?"

"Sao à, con chưa nghe người ta nói sao? Con bé không chỉ là đứa ốm yếu, mẹ con bé còn là người phụ nữ điên, cô nghe người ta nói, bệnh điên có thể di truyền cho con..."

"Nghe người ta nói nghe người ta nói, cô còn nghe người ta nói gì nữa?"

Tần Tranh không vui.

Thấy giọng điệu và sắc mặt anh trầm xuống, Tần Hương Nga ánh mắt hơi lúng túng, cũng không dám nói gì thêm, tránh làm Tần Tranh không vui.

Mặt khác, bà ấy cảm thấy Tần Tranh hẳn là người biết phân biệt phải trái.

"Được rồi, con tự biết là được, cô chỉ nghe nói Diệp Vân không phải rất muốn lấy con.

Cô cũng sợ con bé không ở được lâu, đến lúc đó hai đứa con mà thật sự ly hôn, tiếng tăm cả hai đều không hay ho gì."

Tần Hương Nga cũng vì lo cho cả hai đứa trẻ mà khuyên nhủ tận tình.

Tần Tranh biết bà ấy có ý tốt, gật đầu nói: "Con đều biết, cô."

"Ừ..."

Tần Hương Nga cũng không nói thêm nữa, cùng Tần Tranh dọn dẹp nhà cửa.

Dù sao thì, Tần Tranh có thể đưa vợ về ở, làm cô của anh bà cũng vui từ tận đáy lòng.

Nhà họ Tần ba đời độc đinh, giờ chỉ còn mỗi Tần Tranh là mầm non duy nhất.

Khi xưa Lý Tú Anh tái giá không chỉ muốn đưa Tần Tranh đi, còn muốn đổi cả họ, khiến bà ấy và bà cụ khóc suốt một thời gian dài.

Bà cụ còn tự trách nhà họ Tần đến đời bà đứt mạch, khóc đến mù cả đôi mắt.

Cuối cùng nhờ bà cô già đã lấy chồng van xin khắp nơi, cộng thêm Tần Tranh cũng không muốn, mới nhờ được đội sản xuất giúp đỡ, giữ được họ Tần cho Tần Tranh.

Bây giờ, Tần Tranh cuối cùng cũng đã về.

Nhà họ Tần họ từ nay đã có trụ cột rồi.

Tần Hương Nga càng nghĩ càng thấy cuộc sống có hy vọng, làm việc cũng hăng hái hơn nhiều.

Những người phụ nữ bị giam hãm trong núi sâu, vẫn còn tư tưởng truyền thống cũ, hương hỏa đối với họ vẫn cực kỳ quan trọng.

Họ vẫn cho rằng nhà phải có đàn ông, không chỉ để truyền nối, mà còn là trụ cột.

Còn về Diệp Vân...

Miễn là Tần Tranh thích là được.

Nhà tổ quay mặt về hướng nam, tổng cộng có hai gian lớn, một gian nhà phía tây, một gian chính giữa, gian chính giữa đi vào trong nối với một gian trong, chính là nơi Tần Tranh và Diệp Vân ở.

Thông thường, người ở trong gian chính là người làm chủ trong nhà này.

Trước kia người ở căn phòng này là cha Tần Tranh và Lý Tú Anh, bà cụ thì ở gian phía tây.

Sau khi Lý Tú Anh tái giá bà cụ cũng không chuyển về, luôn để gian chính này cho Tần Tranh.

Gian chính còn tốt, sáng sủa thoáng khí, ngoài chút bụi bẩn thì không có vấn đề gì.

Nhưng gian trong hơi ẩm.

Gian trong chỉ có một cửa sổ nhỏ phủ đầy bụi, do lâu ngày không thông gió, khiến trong phòng hơi bí ẩm, chiếc bàn đặt trong phòng bị ẩm mốc, Tần Tranh định nhân lúc nắng trưa đem đồ đạc ra phơi.

Diệp Vân cũng muốn giúp một tay, nhưng bị Tần Hương Nga vẫy tay ngăn lại.

Tần Hương Nga đối với cô vẫn nhiệt tình như lúc mới gặp, nói không thể để con dâu mới về phải làm việc, cứ nghỉ ngơi cho tốt.

Tần Tranh nói với cô: "Nếu không thoải mái thì đi nói chuyện với bà đi."

Thể trạng cô không tốt, loại việc bưng bàn bưng ghế này vạn nhất va chạm vào đâu, hoặc mệt quá sinh bệnh, được không bù mất.

Diệp Vân đành thu tay lại.

Thấy bà nội Tần Tranh một mình ngồi ngoài cửa phơi nắng, cô tiện tay rót ly nước mang qua.

Bà Tần đang đề phòng nhìn Tần Tranh liên tục mang đồ ra ngoài, đôi mắt đυ.c ngầu bám theo bóng dáng Tần Tranh, bất chợt khịt mũi một tiếng.

Bà thấy Diệp Vân, giơ bàn tay già nua như vỏ cây vẫy vẫy về phía cô.

Diệp Vân không hiểu ý, ghé tai lại nghe.

Bà cụ chỉ vào Tần Tranh cao to, nắm tay cô nhỏ giọng nói: "Cô bé... mau chạy đi... thằng khốn này trông không giống người tốt..."

Diệp Vân: "..."

Bà ơi, bà sắc sảo thế này cháu trai bà có biết không?