"Mẹ không đồng ý cũng vô ích, con và Diệp Vân đã bàn bạc xong, đây là việc vợ chồng chúng con."
"Không được!"
Lý Tú Anh tức đến nỗi phải vịn cột lán, ôm ngực, trợn trắng mắt sắp không chịu nổi.
Bà ta trải qua quá nhiều chuyện trong một ngày nay.
Thằng sói con đáng chết này, từ sáng sớm đã bắt đầu chọc tức bà ta, giờ còn đòi dọn ra ngoài, sắp tức chết bà ta rồi.
Bà ta không muốn, không có nghĩa người khác cũng không muốn.
Người nhà họ Quách nhìn nhau, Tần Tranh ăn không ở không nhà họ Quách bao nhiêu năm, giờ đuổi họ đi chẳng phải vừa hay?
Nàng dâu đầu giả vờ vỗ về ngực Lý Tú Anh, "Mẹ, Tần Tranh dọn ra ngoài cũng tốt, sắp tới con con lớn rồi, phòng Tần Tranh vừa hay có thể dọn ra cho thằng bé ở."
"Đúng thế, nhà đã thêm một miệng ăn nhàn rỗi, không thể thêm nữa phải không?"
Nàng dâu hai cũng có cùng tâm tư với chị dâu, sợ sau này Tần Tranh tranh tài sản với họ, chỉ mong Tần Tranh nhanh dẫn Diệp Vân cuốn xéo.
Còn chuyện sau khi Diệp Vân đi người bị mắng có phải là hai chị em dâu họ hay không, đều không quan trọng nữa.
"Hai đứa hiểu cái gì!"
Lý Tú Anh tức giận thất thố.
Lúc này hai chị em dâu đều ngơ ngác.
Hai người là có ý tốt, mắng họ làm gì?
Nàng dâu đầu không cam lòng, nhịn tính khí khuyên: "Mẹ, bớt một người cũng bớt một miệng ăn, nhà vốn không dư dả..."
"Ngậm cái mõm chó của mày lại!" Lý Tú Anh giơ tay tát Nàng dâu đầu một cái, "Mày có biết mỗi tháng nó…"
Tiếng mắng chửi, đột nhiên ngừng bặt.
Lý Tú Anh láu lỉnh đảo tròng mắt, bực bội vung tay, đối với Tần Tranh ra lệnh lung tung:
"Tao không quan tâm! Dù sao mày không được dọn ra ngoài!"
Tuy Tần Tranh ở nhà họ Quách đối với bà ta là gánh nặng, nhưng mà, Tần Tranh mỗi tháng đều nộp tiền đấy!
Tất nhiên, hai con dâu đều không biết số tiền này, bị bà ta tự ý giữ lại.
Lý Tú Anh tự cho rằng giả vờ rất tốt, lừa được hai con dâu, nhưng không qua mắt được Tần Tranh.
Anh thấy rõ toan tính và tham lam trong mắt mẹ mình, sắc mặt nhất thời đen không thể đen hơn.
"Cứ vậy đi."
Anh cũng chẳng thèm nói nhiều với Lý Tú Anh, xoay người, đi về phía căn nhà nhỏ của anh và Diệp Vân.
"Này! Tranh à! Tần Tranh!"
Lý Tú Anh còn muốn gọi Tần Tranh lại, nhưng Tần Tranh đầu cũng không quay lại, không thèm để ý đến bà ta.
Lúc này Lý Tú Anh tức không chịu nổi.
Nhưng bà ta không có cách nào, bà ta nhìn Tần Tranh đi về phía Diệp Vân đang đứng ở cửa nhà phía tây.
Lại không dám nắm thóp, từ sáng sớm cái khí thế hung dữ Tần Tranh vì Diệp Vân mà đối với bà ta đã cho thấy.
Tần Tranh sẽ không còn về phe bà ta nữa.
Diệp Vân đang đứng ở cửa đợi Tần Tranh.
Từ lúc Lý Tú Anh đập chậu, cô trong lòng lo lắng cho Tần Tranh, liền vội vàng chạy ra cửa theo dõi động tĩnh.
Thấy Tần Tranh mặt lạnh tanh trở về, cô vội vàng đi qua khoác tay người đàn ông.
Chỉ nhìn vừa rồi vẻ thất vọng thoáng qua trên mặt Tần Tranh, không cần đoán, cũng biết anh đã nhìn thấu sự vô tình của mẹ ruột, anh cũng sẽ tức giận sẽ buồn bã.
"Thu dọn đồ đạc trước."
Cô cũng không chọc giận Tần Tranh, khoác tay anh quay người đi vào nhà.
Kết quả vừa hay đυ.ng phải Quách Tiểu Lệ.
Quách Tiểu Lệ rõ ràng hơi sợ Tần Tranh, thấy Tần Tranh liền nhất thời lúng túng nhe răng cười.
Hai tay lén lút giấu sau lưng, che eo, nhấc chân định lướt qua họ lẻn ra ngoài.
Tần Tranh mặt lạnh tanh túm lấy cô ta.
Giây sau, anh chộp được một chiếc váy mới từ sau lưng Quách Tiểu Lệ đang giấu.
Chính là chiếc váy mua cho Diệp Vân.
Diệp Vân: "..."
Giật không được đòi không được thì thôi đi, sao cô ta còn biến thành kẻ trộm thế này?