Cái gì vậy? Một quyển sổ nhỏ bằng bàn tay, cạnh hơi nhám.
Diệp Vân không mở mắt nhưng vẫn cảm nhận được những đường vân trên quyển sổ, có vẻ là sổ tiết kiệm.
"Vợ à, đây là số tiền tích góp mấy năm nay của anh, sáng mai em nhớ cất đi." Giọng trầm thấp vang lên bên tai cô.
Vì hoàn cảnh, giọng nói mang chút ma mị khiến lòng người ngứa ngáy.
Diệp Vân không kìm được cắn môi.
Mới đêm đầu tiên, anh đã giao hết vốn liếng của mình rồi sao?
Quyển sổ tiết kiệm trong lòng bàn tay như củ khoai nóng bỏng tay, dù chỉ là một quyển sổ mỏng nhưng Diệp Vân cảm thấy nó nặng ngàn cân.
Nếu nhận quyển sổ tiết kiệm này, cô sẽ phải làm người quản gia cả đời cho anh mất.
Tần Tranh lại cọ vào hõm cổ cô, thì thầm: "Vợ à..."
Diệp Vân khẽ ừ một tiếng.
Tần Tranh lại cọ cọ cổ cô: "Vợ à..."
Diệp Vân: "..."
"Vợ à..."
"..."
Anh không nói gì nữa, chỉ cọ mãi như vậy, cuối cùng Diệp Vân không chịu nổi mở miệng: "Tần Tranh... anh thế này, không tốt cho anh đâu."
Người phía sau rõ ràng sững lại.
Hai giây sau, anh lại xuống giường.
Được rồi, anh lại đi tắm nước lạnh nữa.
***
Chẳng mấy chốc, Tần Tranh tắm nước lạnh xong lần thứ hai đã quay lại phòng.
Lần này anh thật thà hơn nhiều.
Nhưng chưa được mấy giây, lật người định ôm Diệp Vân: "Vợ..."
"Tần Tranh, ngủ đi."
Không đợi Tần Tranh nói hết câu, Diệp Vân đành ngắt lời, cứ dây dưa thế này chỉ khiến anh khó chịu hơn.
"..."
Hồi lâu, người đàn ông thở dài một hơi nhẹ nhàng.
Tiếng thở dài pha chút bất lực này khiến lòng Diệp Vân chua xót, cô hiểu rõ con người này nhất, tiếng thở dài đó cho thấy anh đã chịu thua.
Người đàn ông này.
Trừ đêm tân hôn hôm đó thực sự bị cô chọc giận, còn chuyện gì mà anh không chiều theo cô chứ?
Kiếp trước, đôi khi Tần Tranh cũng mạnh dạn xuất hiện trước mặt cô để gây sự chú ý.
Nhưng chỉ cần cô lạnh mặt một chút, anh đường đường là đàn ông lại sợ đến mức không dám hé răng nửa lời.
Tần Tranh hôm nay cũng vậy.
Anh sẽ vì một chút thiện ý nhỏ của cô mà phấn khích không kiềm chế được.
Quan trọng nhất là anh biết bảo vệ cô.
Hôm nay cô hoàn toàn có thể tự đối phó với mẹ con Triệu Văn Sinh, anh cũng có thể đứng ngoài cuộc lạnh lùng quan sát, dù sao đây cũng là chuyện tình cảm rắc rối của cô.
Nhưng anh vẫn chọn đứng ra cùng cô đối mặt, sợ cô chịu thiệt thòi.
Cô đã sống qua thời đại này, cô hiểu rõ đàn ông như Tần Tranh khó có được đến thế nào.
Tại cô kiếp trước quá tiêu cực, vì dì không cho cô đi học, ép cô lấy chồng, mẹ con Triệu Văn Sinh liên tục nhồi nhét vào đầu, cộng thêm bản thân cô vốn là người hay đau ốm.
Vì thế cô luôn sống trong nỗi đau oán trời trách đất, hoàn toàn không nhìn thấy sự tốt đẹp của Tần Tranh dành cho cô.
Phía sau lại chìm xuống.
Tần Tranh vẫn mạnh dạn ôm cô qua lớp chăn, hơi thở thoang thoảng mùi rượu xuyên qua chăn bông dồn dập truyền vào mũi cô, cùng với đó là giọng nói mệt mỏi dịu dàng của anh: "Vợ à, anh không đυ.ng vào em đâu, anh biết sức khỏe em không tốt..."
Diệp Vân hơi ngạc nhiên.
Rồi một dòng ấm áp len lỏi trong lòng, cô không kìm được mỉm cười.
"Vợ à..."
Người đàn ông ôm chặt cô, hơi thở ẩm nóng không ngừng phả vào gáy cô, thổi đến mức vành tai Diệp Vân cũng mềm nhũn.
"Tần Tranh, ngoan, ngủ đi..." Diệp Vân đưa tay vỗ nhẹ vai anh, giọng dỗ dành dịu dàng hết mực.
Tần Tranh vùi vào hõm cổ cô, ừm một tiếng.
Náo loạn cả ngày, Diệp Vân vốn sức khỏe không tốt, đã buồn ngủ díp mắt, móc vào thắt lưng quần Tần Tranh, cô yên tâm khép đôi mắt nặng trĩu.
Thế này thì hay rồi, Tần Tranh càng không ngủ được.
Bàn tay nhỏ kia móc vào thắt lưng quần anh, chạm vào da thịt anh qua lớp vải, đầu ngón tay như đốt lên từng ngọn lửa nhỏ trên bụng anh, khiến cơ thể vừa mới bình tĩnh lại của anh lần nữa nóng bừng.
Cô gái này, đúng là muốn mạng anh mà.
***
Choang!
Sáng sớm tinh mơ, chậu sắt bị đập ầm ầm, giọng the thé cay nghiệt của mẹ Tần Tranh vọng qua cửa sổ…
"Nhà ai có con dâu thế này! Cũng không thèm nhìn đã mấy giờ rồi mà vẫn không dậy nấu cơm!
Cả nhà phải nhịn đói theo cô là sao! Đồ tiện nhân vô giáo dục! Choang choang choang!"