Thịnh Cảnh bỗng thấy lòng mình chùng xuống khi nhận được tin nhắn của Tô Tố. "Dạo xong liền về, sẽ sớm thôi, yên tâm nhé!" – lời nhắn ngắn ngủi ấy lại khiến cô hụt hẫng. Cô gái của mình, trong bộ đồ quyến rũ như vậy, lại mang vẻ đẹp mê hồn, cô không hề muốn ai khác ngắm nhìn Tô Tố như thế. Ý nghĩ ấy trỗi dậy mãnh liệt, một cảm xúc xa lạ, vi diệu dâng lên trong l*иg ngực Thịnh Cảnh, khiến cô bối rối không biết phải giải tỏa thế nào.
...
Chẳng mấy chốc, đồ ăn đã được dọn lên. Tô Tố, đang đói cồn cào, liền bắt đầu thưởng thức bữa trưa. Cô ăn nhanh, nhưng vẫn giữ được dáng vẻ thanh lịch, tao nhã. Chỉ có điều, bộ móng tay giả dài ngoằng khiến cô có chút không quen, làm gì cũng thấy vướng víu.
Đối diện, Tống Phi Diên nhìn những động tác hơi cứng nhắc của Tô Tố mà không khỏi bật cười, trêu chọc: "Tiểu Tố tử, kiềm chế chút đi, kẻo lại nghẹn bây giờ!"
Tô Tố liếc cô bạn một cái, nuốt vội miếng ăn, rồi khẽ nhếch môi đỏ mọng đáp trả: "Cút!"
Sau đó, cô giơ tay về phía Tống Phi Diên, than vãn: "Nhìn xem này, móng tay dài thế này, làm gì cũng không tiện, chắc ký tên cũng chậm đi mất."
Tống Phi Diên nghe vậy liền bĩu môi: "Đúng là con mọt công việc, ai đời đi ăn cơm mà còn nghĩ đến ký tên, tha cho tôi đi! Không sao, rồi cậu sẽ quen thôi, với lại màu này đẹp thật đấy!"
Tống Phi Diên nói cũng đúng. Tô Tố không chỉ cao ráo mà ngón tay cũng thon dài, nhưng không mềm mại như những cô gái khác, mà có chút xương, khớp ngón tay cũng to hơn một chút. Nhưng bù lại, làn da tay cô trắng nõn, sơn móng tay đen tuyền lại càng tôn lên vẻ đẹp ấy.
Nghe Tống Phi Diên nói, Tô Tố cũng nguôi ngoai bớt. Cô không để ý đến bạn nữa, chuyên tâm thưởng thức bữa trưa.
Nhìn Tô Tố say sưa ăn uống, Tống Phi Diên lại nảy sinh một cảm giác kỳ lạ. Cô cảm thấy bạn mình dường như đã thay đổi đến chóng mặt, khí chất khác hẳn trước kia, người cũng trở nên có sức hút và quyến rũ hơn. Nhưng dù sao, đây cũng là chuyện tốt. Dù sao, bây giờ Tô Tố trông thuận mắt hơn nhiều, và cô cũng không còn muốn đấm cho bạn mình một trận như trước nữa.
Ăn xong, Tô Tố định đi vệ sinh. Khi vừa đi ngang qua phòng bên cạnh, cô bất ngờ va phải người vừa mở cửa bước ra.
Tô Tố giật mình, còn người kia thì bị ngã nhào xuống đất.
Ngay sau đó, cánh cửa lại mở ra, một giọng đàn ông vang lên đầy tức giận: "Mẹ kiếp, đám người nhà giàu kia coi trọng mày là phúc ba đời rồi, còn dám chạy!"
Gã đàn ông với mái tóc chải chuốt bóng nhẫy, thân hình mập mạp, trông vô cùng bệ vệ, gã mắng xong, ngẩng lên liền bắt gặp khuôn mặt kiều diễm của Tô Tố. Gã ngẩn người, hai mắt đỏ ngầu vì vẻ đẹp ấy.
Rồi gã lại liếc xuống cô gái đang ngồi dưới đất, quát lên: "Đồ con đĩ không biết điều! Không muốn vai diễn nữa hả?"
Lộ Thầm nghiến răng, thầm chửi rủa. Lũ khốn nạn này, dám hèn hạ hạ thuốc mình. Cũng may cô liều mình trốn thoát, nếu không thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa. Thật đáng ghét, đổi vai diễn bằng cách này, cô thà không diễn còn hơn!
Nghĩ vậy, cô gắng gượng đứng dậy.
Nhưng lúc này, dược tính trong người lại càng bùng phát, cô cảm thấy mình không thể trụ nổi, một cảm giác nóng rực đang lan khắp cơ thể.
Bất lực, cô ngẩng lên nhìn Tô Tố cao hơn mình một cái đầu. Cô có chút buồn bực, khuôn mặt của người này quá nổi bật, vừa nhìn đã biết là kiểu người khó gần, hơn nữa cả người đều toát ra vẻ lạnh lùng.
Nhưng vì tình thế cấp bách, cô chỉ có thể coi người phụ nữ này là chiếc phao cứu sinh của mình.
Cô loạng choạng, bước lên phía trước, ngã vào người Tô Tố. Cô không thể không nhỏ giọng cầu xin: "Tôi bị trúng thuốc, khó chịu quá... sắp không chịu được nữa rồi. Đừng để hắn bắt tôi về, cầu xin cô."
Tô Tố quá hiểu những mặt tối của xã hội, cô cũng ghét nhất những kẻ dùng thủ đoạn hèn hạ.
Mặt cô trầm xuống, tay ôm lấy cô gái đang dựa vào mình. Cô định nói gì đó thì cánh cửa phòng cô và cánh cửa phòng bên cạnh đồng thời mở ra.
Tống Phi Diên và một người đàn ông hói đầu cùng lúc bước ra.
Tống Phi Diên mơ hồ nghe thấy tiếng ồn bên ngoài, cô vốn định ra xem có chuyện gì, nhưng vừa mở cửa đã thấy bạn mình đang ôm một cô gái tóc dài. Sắc mặt bạn cô rất tệ, cô biết bạn mình sắp nổi trận lôi đình đến nơi rồi.
Tống Phi Diên chưa kịp lên tiếng, người đàn ông hói đầu từ phòng bên cạnh đã nhận ra cô.
Dù sao cô cũng là người thừa kế Tống gia, từng xuất hiện trong giới kinh doanh, nên có không ít người biết cô, nịnh bợ cô cũng rất nhiều, và người đàn ông hói đầu kia cũng là một trong số đó.
Hắn vội vàng cúi người nịnh nọt: "Tiểu Tống tổng, thật vinh hạnh khi gặp được cô ở đây."
Tống Phi Diên liếc hắn một cái rồi phớt lờ.
Cô quay sang hỏi bạn mình: "Chuyện gì vậy?"
Tô Tố không trả lời, chỉ lạnh lùng liếc gã đàn ông trung niên vừa bước ra, rồi nói với Tống Phi Diên: "Cô gái này tôi muốn mang đi."
Ý tứ trong lời nói không cần nói cũng rõ, những chuyện còn lại cứ để cô bạn giải quyết.
Nói xong, Tô Tố dìu Lộ Thầm về phòng mình.
Một lát sau, Tống Phi Diên cũng trở về, vừa vào cửa đã tò mò hỏi: "Tiểu Tố tử, cô gái này là ai vậy? Cậu không phải đi vệ sinh sao?"
Dược tính trong người Lộ Thầm đã phát huy tác dụng, cô bám chặt lấy Tô Tố, ôm không rời. Cô cảm thấy người Tô Tố mát dịu, dựa vào rất thoải mái. Cô cứ cọ qua cọ lại trong lòng Tô Tố, môi đỏ thỉnh thoảng lại chạm vào cổ cô.