Trong lúc Tô Tố miệt mài với công việc, ánh mắt Thịnh Cảnh thỉnh thoảng lại lướt qua cô. Cô gái nhỏ ngồi ngay ngắn trên ghế, bộ quần tây đen và sơ mi trắng càng tôn lên vẻ thanh lịch. Hai cúc áo trên cùng hờ hững mở, để lộ chiếc cổ trắng ngần cùng xương quai xanh thanh mảnh. Mái tóc xoăn đen tuyền xõa tung trên tấm lưng gầy, vài sợi tóc con lòa xòa trước trán, tạo nên một vẻ quyến rũ đầy tương phản giữa làn da trắng ngần và mái tóc đen nhánh.
Cuộc họp kết thúc, Tô Tố ngẩng lên mới nhận ra Thịnh Cảnh đã ngủ gục trên chiếc sofa. Một nụ cười khẽ nở trên môi, cô nhẹ nhàng bước đến, định bụng bế cô bé về phòng. Nhưng vừa chạm vào người Thịnh Cảnh, một luồng hơi nóng bỏng đã khiến cô giật mình.
Tô Tố vội áp trán mình lên trán cô bé, cảm nhận rõ rệt hơi nóng hầm hập. Hóa ra, cô bé không hề ngủ mà có lẽ đã sốt đến mê man.
Tô Tố hận không thể tự trách mình, rõ ràng biết cô bé bị thương mà còn mải mê công việc. Vậy mà cô còn họp hành quá lâu, bỏ mặc cô bé suốt cả buổi.
Cô vội vàng gọi cho bác sĩ gia đình thông báo tình hình, rồi nhanh chóng bế Thịnh Cảnh về phòng mình.
Gần hai mươi phút sau, Ôn Nhu mới mang theo hộp thuốc đến. Cô có chút lo lắng, dù sao cô là bác sĩ riêng của nhà họ Tô, mà giờ tan tầm đường phố lại đông đúc. Cô sợ Tô Tố sẽ trách mắng, bởi trước đây cô tiểu thư này vốn nổi tiếng khó tính, hay nổi cáu vô cớ. Nhưng vì mức lương hậu hĩnh của nhà họ Tô, cô đành nín nhịn. Ngờ đâu, lần này đến muộn mà Tô Tố không hề giận dữ, chỉ yêu cầu cô khám cẩn thận cho cô bé đang nằm trên giường.
Thấy thái độ Tô Tố ôn hòa, Ôn Nhu mới dám nhìn thẳng vào cô. Cô chợt nhận ra, Tô tiểu thư trang điểm nhẹ nhàng trông dễ mến hơn rất nhiều, khí chất cũng thay đổi một trời một vực.
Nhưng Ôn Nhu không có thời gian để suy nghĩ nhiều, cô nhanh chóng trở lại thái độ chuyên nghiệp. Sau khi kiểm tra kỹ lưỡng, cô kết luận: "Tô tiểu thư, cô bé không sao, chỉ là phản ứng căng thẳng gây sốt cao thôi. Cứ truyền dịch đã, nếu nhiệt độ vẫn cao thì cô phải chườm ấm hạ sốt cho cô bé. Dùng khăn ấm lau người là được, nếu một lần không được thì lặp lại vài lần."
Tô Tố gật đầu: "Được, tôi biết rồi."
Sau khi truyền dịch cho Thịnh Cảnh, Ôn Nhu xin phép ra về.
Bữa tối được Tần Mai mang đến tận phòng cho Tô Tố. Sau khi ăn xong, Tô Tố vừa trông Thịnh Cảnh truyền dịch vừa trả lời tin nhắn công việc.
Khoảng một tiếng sau thì truyền dịch xong, khi chuẩn bị rút kim, Tô Tố nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Thịnh Cảnh.
Cô bé gầy quá, cánh tay nhỏ xíu, mạch máu xanh hiện lên rõ ràng. So với những đứa trẻ cùng tuổi, Thịnh Cảnh có thể nói là gầy trơ xương. Cô nghĩ mình phải tìm cách bồi bổ cho cô bé mập lên một chút. Nhìn cô bé bây giờ có vẻ suy dinh dưỡng, ôm vào lòng cũng nhẹ hẫng, chẳng có chút cân nặng nào, cứ như đang xách một chiếc túi xách nhẹ tênh.
Khi Tô Tố định buông tay Thịnh Cảnh để ấn vào chỗ rút kim tránh chảy máu, cô chợt nhận ra tay mình bị cô bé nắm chặt, không tài nào rút ra được. Cô bé còn lẩm bẩm điều gì đó.
Giọng quá nhỏ, Tô Tố không nghe rõ. Không còn cách nào, cô đành phải dùng một tư thế khó khăn để ấn vào chỗ truyền dịch bằng tay còn lại.
Một lúc sau, Tô Tố lại thử rút tay ra, nhưng ngón tay vẫn bị Thịnh Cảnh giữ chặt, không thể nào nhúc nhích.
Tô Tố ngẩng lên nhìn Thịnh Cảnh, thấy trán cô bé lấm tấm mồ hôi, lông mày nhíu lại, môi thì khô nứt.
Lúc này, Tô Tố đột nhiên nghe rõ cô bé đang lẩm bẩm gì đó. Cô bé đang gọi "mẹ".
Tim Tô Tố như thắt lại, cô không khỏi thở dài.
Trong phòng im lặng đến lạ thường, thỉnh thoảng có tiếng gió nhẹ thổi qua cửa sổ, và tiếng thì thào của người trên giường.
Tô Tố nhìn Thịnh Cảnh đang nằm trên giường, trong lòng chợt dâng lên một cảm xúc hỗn độn.
Cô bé vừa mới đến sống với mình đã ngã bệnh. Tô Tố cảm thấy có chút tự trách, thậm chí còn nghi ngờ liệu mình có thể gánh vác trách nhiệm chăm sóc một đứa trẻ hay không.
Nhưng nghĩ lại, hiện tại cô bé cũng không có người thân thích, mà mình cũng không an tâm khi giao cô bé cho người khác. Thà để cô bé ở bên cạnh mình mà chăm sóc còn hơn là giao cho người mình không tin tưởng. Có lẽ cô phải học cách chăm sóc trẻ con thôi.
Tô Tố suy nghĩ một hồi, nghe tiếng thở nhè nhẹ của người trên giường, cô cũng mơ màng ngủ thϊếp đi bên mép giường.
Thịnh Cảnh lén nhìn Tô Tố một chút, liền cảm thấy một trận choáng váng ập đến. Cơn đau đầu càng lúc càng nặng, cô rốt cuộc không chống đỡ được, ngã xuống.
Trong cơn mê man, cô thấy mình trở về khi còn bé.
Ký ức về mẹ của Thịnh Cảnh chỉ còn là những mảnh vụn của thời thơ ấu. Cô thấy mẹ mỉm cười dịu dàng, nghe tiếng mẹ gọi: "Cảnh Cảnh, mau đến đây với mẹ."
Khi cô nắm lấy tay mẹ, một cảm giác mát lạnh lan tỏa. Thật thoải mái, cô không muốn buông tay.
Nhưng rất nhanh, mẹ lại nói với cô rằng mẹ phải đi.
Không muốn!
Mẹ đừng đi.
Đừng bỏ con lại.
Mẹ đi rồi, con và ba phải làm sao?
Không đúng!
Sao lại quên mất, ba cũng đã rời bỏ cô rồi.
Thịnh Cảnh khẽ nhíu mày, cô biết mình đang bị bóng đè.
Đầu cô nặng trĩu, muốn mở mắt tỉnh táo lại nhưng không thể.
Ý thức của Thịnh Cảnh luôn trong trạng thái mơ hồ, cô không nhìn rõ, không nghe rõ, cũng không thể tỉnh lại. Cô chỉ có thể giãy giụa trong giấc mơ một cách đau khổ.
Tô Tố trong cơn nửa tỉnh nửa mê cảm giác mình như đang ôm một cục than nóng. Cô cố gắng mở mắt, thấy mình đã nằm gục quá lâu bên giường, cả người đau nhức.
Đúng lúc đó, Tần Mai đi tiểu đêm, cô ấy vẫn luôn lo lắng cho Tô Tố và Thịnh Cảnh, đặc biệt là một người đang bị bệnh, nên muốn lên lầu xem tình hình.