Cô Nàng Mưu Mẹo Tham Gia Show Hẹn Hò

Chương 7

"Vâng, được rồi ạ." Hạ Mạt Trúc giữ nguyên tư thế bị đẩy ngã, nằm thẳng đơ trên giường, hai tay đặt trước ngực, giống như đang cầu nguyện.

May mà Tô Thấm không tiếp tục nhìn chằm chằm vào cô, thấy cô ngoan ngoãn nằm xuống liền đi ra ngoài.

Hạ Mạt Trúc thở phào nhẹ nhõm, Tô Thấm sao lại giống như chủ nhiệm giáo dục vậy, làm tim cô suýt ngừng đập.

Nhưng vừa thở phào chưa được mấy phút, Tô Thấm lại quay lại.

Hạ Mạt Trúc: "Tô Thấm lão sư..." Mặc dù gọi Tô Thấm là lão sư rất kỳ quặc, nhưng cô nhất thời cũng không nghĩ ra cách xưng hô nào khác, hai người cũng không thân thiết, trực tiếp gọi tên thì quá bất lịch sự.

"Chị còn có việc gì sao?"

Tô Thấm: "Không có việc gì."

Hạ Mạt Trúc: "Vậy chị đến phòng em làm gì?"

Tô Thấm: "Đây cũng là phòng của chị."

Đầu óc Hạ Mạt Trúc trống rỗng, ý là sao?

Tô Thấm cũng ở phòng này?

Hả?!!!

4 nữ khách mời, 3 phòng, đúng là có hai người phải ở chung.

Nhưng với danh tiếng và độ nổi tiếng của Tô Thấm, cho dù là người cuối cùng đến, tổ tiết mục có đổi các khách mời khác ra ngoài, cũng sẽ không để chị phải ở chung phòng với cô.

Tô Thấm: "Chị không thích ngủ một mình."

Đầu óc Hạ Mạt Trúc còn chưa xử lý xong lượng thông tin khổng lồ về việc Tô Thấm ở chung phòng với mình, CPU hoạt động có chút chậm chạp, máy móc gật đầu: "Vậy bình thường Tô lão sư ngủ cùng với ai?"

Tô Thấm: "Chó."

Hạ Mạt Trúc: "..." Vậy ý là bây giờ tôi phải thay thế vị trí của chó sao?

Cô tức giận "gâu gâu gâu gâu gâu!" mấy tiếng trong lòng.

Nếu Tô Thấm thật sự trở thành chị dâu tương lai, vậy chẳng phải mình sẽ bị chị ấy “đè đầu cưỡi cổ” không ngóc đầu lên được sao!

Anh trai thối, hay là đi bãi rác đổi anh trai khác đi.

Hạ Mạt Trúc đang nghiến răng nghiến lợi mắng anh trai trong lòng, trên trán đột nhiên có thêm một bàn tay ấm áp, da dẻ mịn màng, còn mềm mại hơn cả lòng bàn tay của mẹ.

"..." Bây giờ không phải lúc nghĩ đến những chuyện này.

Cô nhìn Tô Thấm đang đứng bên giường, nghi hoặc chớp chớp mắt.

"Không sốt." Tô Thấm nói: “Vậy em không khỏe ở đâu?"

Hạ Mạt Trúc thấy Tô Thấm lạnh lùng, không giống như đang hỏi thăm sức khỏe, mà giống như cảnh sát đang thẩm vấn tội phạm, hơn nữa còn là một cảnh sát chính trực.

"Em... em chỉ là có chút sợ đám đông." Hạ Mạt Trúc mơ hồ nói: “Dưới lầu nhiều người quá, nên em hơi hồi hộp."

Tô Thấm đứng bên cạnh một lúc lâu, không nói gì, cũng không biết là tin hay không tin.

Tô Thấm: "Đợi khi nào em muốn nói thật với chị thì nói."

Được rồi, không tin.

Hạ Mạt Trúc liếʍ môi, nhảy xuống giường: “Em khỏe hơn nhiều rồi, chúng ta mau xuống thôi, để mọi người đợi lâu không tốt." Cô cũng không dám nhìn khuôn mặt giống như Bao Công của Tô Thấm nữa, nắm lấy cổ tay chị kéo ra ngoài.

Khi hai người xuống lầu, phần đầu tiên vừa kết thúc, các nam khách mời ở biệt thự bên cạnh vừa mang quà đến thăm hỏi, còn chưa ngồi xuống, đang xếp thành một hàng đứng ở cửa, nhìn thấy Tô Thấm xuất hiện, từng người từng người mắt đều sáng lên.

Đạo diễn trêu chọc nam minh tinh mà ông thân thiết nhất: "Tiểu Tề, lau nước miếng đi, sắp rơi xuống sàn rồi kìa."

"Khụ khụ khụ." Người bị điểm danh thật sự dùng mu bàn tay lau khóe miệng, nhưng ánh mắt vẫn dính chặt vào Tô Thấm còn chưa xuống hết cầu thang.

Cậu ấy đang trong thời kỳ “lên như diều gặp gió”, phần lớn fan đều là fan bạn gái, mạo hiểm nguy cơ mất fan để tham gia show hẹn hò này, chính là vì nghe nói Tô Thấm sẽ đến, hẹn hò thì cậu ấy không dám hy vọng xa vời, có thể cùng nữ thần ăn vài bữa cơm là mãn nguyện rồi, không được nữa, chỉ cần được nhìn cận cảnh khuôn mặt đó thôi cũng đã lời to rồi.