Xinh Đẹp Nữ Xứng Với Luyến Tổng [Xuyên Nhanh]

Thế giới 1 - Chương 37: Nữ xứng xinh đẹp của luyến tổng

Do Cảnh Diệc và Nam Tư mang về hơn trăm đóa hoa, sau khi chỉnh sửa và cắm vào bình, họ đã làm được khoảng mười ba bó, bày đầy khắp đại sảnh, trông có phần dư thừa.

Giang Manh Nhu đề nghị:

“Nếu mọi người thích bó nào thì cứ mang về phòng làm trang trí nhé.”

Cô tự mình chọn một bó hồng trang nhã, đồng thời lấy thêm một lọ hoa anh túc để giúp Đường Thanh Nhiên trang trí phòng. Đây là điều cô biết được khi trò chuyện, rằng anh đặc biệt thích loại hoa này.

“Còn mười phút nữa là đến tám giờ, để tôi mang bình hoa lên trước, mọi người cứ từ từ chọn nhé.”

Giang Manh Nhu nháy mắt tinh nghịch rồi cầm bó hoa bước lên lầu.

Nam Tư cũng chọn một bó hoa thủy tiên. Cô liếc về phía Cảnh Diệc đang mải mê chơi game, đối phương hoàn toàn không có ý định đứng dậy hay quan tâm đến hoa.

【Cảnh Diệc, bỏ game xuống đi, nhìn Nam Tư của chúng ta kìa!】

【Nam Tư, đừng thích Cảnh Diệc nhé, nếu không thì khổ lắm đó.】

Sau khi dừng lại vài giây, Nam Tư quay sang Hạ Nhân:

“Ta lên lầu trước nhé.”

Hạ Nhân gật đầu, đưa mắt nhìn theo cô rời đi.

Cô không có ý định chọn hoa, điều này khiến Mục Thời Quang để ý và lên tiếng hỏi:

“Ở đây không có loại hoa nào em thích sao?”

Hạ Nhân hơi ngạc nhiên sao hắn biết được điều này?

Quả thật cô không đặc biệt thích hoa, mà lại yêu thích các loại cây lá xanh, như cây trầu bà thường được ví như ‘hoa của sự sống’.

Nhận ra suy nghĩ của cô, Mục Thời Quang mỉm cười hỏi tiếp:

“Vậy em thích loại nào?”

“Em…” Hạ Nhân hơi ngập ngừng, có vẻ ngại ngùng khi trả lời, giọng nhỏ hẳn đi.

Dù vậy, Mục Thời Quang vẫn nghe rõ:

“Trầu bà à?”

Thì ra cô thích trầu bà.



Đến 7 giờ 50 phút, mọi người nhận được thông báo từ tổ chương trình:

【Các khách mời thân mến, chào buổi tối:

Đáng lẽ tối qua sẽ là thời điểm để mọi người làm quen, nhưng do có hai khách mời vắng mặt nên buổi gặp mặt này được dời sang hôm nay.

Sau một ngày hẹn hò đầy cảm xúc, chúng tôi tin rằng các bạn chắc hẳn rất tò mò về đối phương.

Xin mời mọi người tập trung tại phòng chiếu phim lúc 8 giờ để giao lưu và hiểu nhau hơn.

Đừng đến muộn nhé (yêu thương) ~】

Phòng chiếu phim nằm ở cuối hành lang tầng một, bên trái. Đây là một rạp chiếu phim tư nhân cao cấp, thiết kế vô cùng tinh xảo và sang trọng. Ở trung tâm căn phòng là dãy sofa êm ái, phía trước là màn hình lớn với chất lượng hình ảnh sắc nét và âm thanh sống động, khiến người xem như chìm đắm vào từng thước phim.

Người đầu tiên bước vào là Cảnh Diệc. Anh chọn ngay vị trí trung tâm có tầm nhìn đẹp nhất rồi ngồi xuống, chờ đợi sự xuất hiện của Bạch Tích Tuyết.

Chẳng bao lâu sau, các khách mời khác cũng lần lượt đến. Trước 8 giờ, tất cả đã có mặt đông đủ trong phòng chiếu phim.

Cách bố trí chỗ ngồi trong phòng chiếu khá giống với sofa ngoài đại sảnh, nhưng ở đây là dạng hình vòng cung với bốn bộ đôi sofa đơn, mỗi chiếc chỉ đủ chỗ cho hai người ngồi.

Điều này đồng nghĩa với việc mọi người phải ngồi thành từng cặp.

Tám người nhưng lại có vô số suy tính trong lòng, ai cũng muốn chọn cho mình vị trí phù hợp nhất. Riêng Hạ Nhân không vội, cô định chờ mọi người chọn xong rồi mới quyết định chỗ ngồi sau.

Thế nhưng Thành Dương nhanh chóng bước qua đám đông, tiến đến bên cạnh cô và hỏi:

“Hạ Nhân, tôi có thể ngồi cùng em không?”

Đôi mắt anh sáng lên đầy chờ đợi, trông như một chú cún con mong được đồng ý.

Không đợi Hạ Nhân trả lời, từ phía sau, Mục Thời Quang bước tới, nhẹ nhàng đặt tay lên vai Thành Dương, ánh mắt nửa đùa nửa thật nhìn anh:

“Hạ Nhân ngồi cùng Nam Tư đi, còn tôi ngồi cùng cậu. Tôi cũng muốn nhân cơ hội này làm quen kỹ hơn.”

Thành Dương lộ vẻ ngao ngán, mặt đầy bất lực sao chỗ nào cũng gặp hắn vậy?!

【Haha, hai người này đúng là giằng co từng chút một, không ai chịu nhường ai!】

【Chiêu này của Mục Thời Quang thật quá hiểm, để ngăn Thành Dương ngồi cùng Hạ Nhân, không ngờ lại nghĩ ra cách này.】

【Đúng kiểu “tổn hại địch một ngàn, tự thiệt tám trăm”!】

Cuối cùng, thứ tự chỗ ngồi từ trái sang phải lần lượt là: Đường Thanh Nhiên, Giang Manh Nhu, Hạ Nhân, Nam Tư, Cảnh Diệc, Bạch Tích Tuyết, Mục Thời Quang, Thành Dương.

【Đường Thanh Nhiên thật sự rất dịu dàng, câu nào Giang Manh Nhu nói anh cũng đáp lại nhẹ nhàng.】

【Thành Dương thảm quá, bị đẩy xa khỏi Hạ Nhân thế kia.】

【Cuối cùng cũng được thấy Hạ Nhân và Nam Tư ngồi cùng nhau! Một người dịu dàng thuần khiết, một người lạnh lùng sắc sảo—đúng gu của tôi!】

【Cảnh Diệc đúng kiểu “bé ngoan” không rời nửa bước khỏi Bạch Tích Tuyết.】

【Mục Thời Quang có buồn không nhỉ? Trông như chẳng quan tâm gì, còn ôm gối ngồi dựa, gà gật luôn rồi!】

Trên màn hình lớn, chương trình bắt đầu chiếu đoạn hậu trường do tổ tiết mục chuẩn bị. Một dòng chữ xuất hiện:

【Xin mời khách mời đầu tiên Cảnh Diệc giới thiệu bản thân. Sau đó, anh có thể chỉ định bất kỳ một khách mời nào khác lên tiếng. Cứ tiếp tục như vậy.】

Cảnh Diệc khẽ chậc lưỡi, lộ vẻ bực bội:

“Lại cái trò rườm rà này… Lúc nào cũng bày ra mấy thứ hoa mỹ.”

Tuy vậy, anh vẫn lén liếc nhìn Bạch Tích Tuyết một cái. Ngẫm lại, nếu thể hiện nghiêm túc một chút, biết đâu cô sẽ có ấn tượng tốt hơn về anh.

“Chào mọi người, tôi là Cảnh Diệc, 23 tuổi, đến từ Kinh Thị. Còn công việc cụ thể thì mọi người xem VCR là rõ.”

Không muốn mất thời gian vào mấy đoạn thừa thãi, Cảnh Diệc nhanh chóng cầm điều khiển và bấm phát đoạn video giới thiệu.

Trên màn hình xuất hiện hình ảnh Cảnh Diệc mặc vest chỉn chu, ngồi sau bàn làm việc với phong thái điềm đạm. Thái độ thường ngày có phần tùy tiện, nóng nảy của anh hoàn toàn biến mất, thay vào đó là dáng vẻ của một chuyên gia đầy chín chắn và chuyên nghiệp.

Cảnh quay chuyển sang cận cảnh đôi tay anh đang nhanh nhẹn gõ bàn phím. Trên màn hình máy tính hiện lên một bản thiết kế đồ họa trò chơi.

Hình ảnh tiếp tục lướt qua, rồi dừng lại ở cảnh anh đang chơi thử trò chơi mình thiết kế, gương mặt tập trung, ánh mắt sắc bén, toát lên một sức hút khó cưỡng.

【Ôi trời, tôi không ngờ luôn đấy! Cảnh Diệc hóa ra là nhà thiết kế trò chơi?! Lại còn có thể soái đến mức này nữa! Tôi bắt đầu có cảm tình với anh ấy rồi, biết làm sao đây?!】