Xinh Đẹp Nữ Xứng Với Luyến Tổng [Xuyên Nhanh]

Thế giới 1 - Chương 32: Nữ xứng xinh đẹp của luyến tổng

Khi Bạch Tích Tuyết nhìn thấy Mục Thời Quang với nụ cười nhẹ trên môi và đôi tay đang ôm hai con gấu bông khổng lồ, vẻ đẹp vốn thanh thoát trên gương mặt cô lộ rõ sự ngạc nhiên xen lẫn chút xa lạ.

“Tiểu Quang, sao em lại ôm hai con gấu lớn thế kia?”

【 Ủa, nãy giờ mình cũng thắc mắc mãi. Sao nữ khách mời số 4 lại gọi Mục Thời Thự là Tiểu Quang nhỉ? Đáng lẽ phải gọi là Tiểu Thự chứ? 】

【 Có thể đó là tên gọi thân mật từ nhỏ của anh ấy, giống như mình cũng có biệt danh khác với tên thật vậy. 】

【 Nhìn thái độ Bạch Tích Tuyết khi nói chuyện với Mục Thời Thự, trông rất thân thiết. Rốt cuộc ngoài đời họ có quan hệ gì nhỉ? Tò mò ghê! 】

Mục Thời Quang vỗ nhẹ lên đầu con gấu bông màu hồng nhạt, thản nhiên đáp lại bằng giọng điệu lười nhác quen thuộc:

“Cái này à? Hạ Nhân thắng trò thi đấu, nên tặng lại cho tôi làm chiến lợi phẩm.”

Chính anh cũng không nhận ra rằng khi nhắc đến Hạ Nhân, đôi mắt đào hoa khẽ ánh lên nét cười dịu dàng. Dù không rõ ràng nhưng Bạch Tích Tuyết, người hiểu rõ anh, đã dễ dàng nhận thấy điều đó.

Cô đã chứng kiến Mục Thời Quang trưởng thành nên hiểu rất rõ tính cách của anh. Thường ngày, anh chẳng mấy khi quan tâm đến bất kỳ ai hay điều gì. Việc anh vui vẻ nhận món quà từ người khác vốn hiếm thấy, huống chi món đồ này chỉ là một con gấu bông bình thường.

Bạch Tích Tuyết vẫn nhớ, từ nhỏ Mục Thời Quang đã không thích những món đồ lông xù. Trong phòng anh chưa từng có món đồ chơi nào bằng bông, chỉ toàn sách vở chất đầy và các loại nhạc cụ.

Vậy mà chỉ sau một chuyến đi cùng Hạ Nhân, cô có thể nhận ra sự thay đổi rõ rệt trong thái độ của Mục Thời Quang đối với cô gái ấy.

Ánh mắt của Bạch Tích Tuyết dời sang Hạ Nhân, người đang mở cửa phòng. Có lẽ cảm nhận được ánh nhìn, Hạ Nhân ngước lên, khẽ gật đầu chào cô một cách lịch sự và dịu dàng.

Dù là vẻ ngoài thanh thuần, xinh đẹp hay tính cách nhẹ nhàng, Hạ Nhân đều khiến người khác có cảm giác dễ chịu. Cô là kiểu người khó ai có thể ghét được.

Bạch Tích Tuyết lớn lên trong giới thượng lưu, đã gặp không ít mỹ nhân và thậm chí cảm thấy nhàm chán trước cái đẹp. Nhưng khi gặp Hạ Nhân lần đầu, cô vẫn không thể kìm được cảm giác kinh ngạc trước vẻ đẹp thanh khiết của cô gái ấy.

Đó là một vẻ đẹp tự nhiên, trong trẻo, mang khí chất thuần khiết như không vướng bụi trần.

Ba yếu tố này kết hợp lại khiến Hạ Nhân trở nên độc nhất vô nhị, đủ để thu hút sự chú ý của Mục Thời Quang. Và cô chợt nghĩ: Nếu Mục Thời Thự nhìn thấy Hạ Nhân, liệu anh ấy có cảm nhận giống Mục Thời Quang không?

Ý nghĩ đó khiến cô thoáng bối rối. Cô không muốn suy nghĩ thêm vì biết rằng điều đó chỉ khiến bản thân thêm phiền lòng mà thôi.

“Ban tổ chức vừa thông báo rằng trước 5 giờ mọi người phải có mặt tại sảnh chính để cùng dùng bữa tối.” Bạch Tích Tuyết nói.

Mục Thời Quang thờ ơ gật đầu:

“Ừ, biết rồi. Tuyết tỷ không cần chờ bọn em đâu. Bọn em thay đồ xong sẽ xuống.”

Anh không chỉ nói thay cho mình mà còn bao gồm cả Hạ Nhân.

Nghe vậy, Bạch Tích Tuyết cũng không nói thêm, chỉ khẽ gật đầu rồi quay người rời đi với dáng vẻ thanh lịch thường thấy.

Lúc này còn hơn mười phút nữa là đến 5 giờ. Hạ Nhân đón lấy con gấu bông màu nâu từ tay Mục Thời Quang, nhẹ nhàng nói:

“Để em lên thu xếp trước, lát nữa gặp lại.”

Sau khi thay đồ xong, hai người cùng xuống sảnh. Lúc này, các khách mời khác đều đã có mặt đầy đủ và đang chờ họ.

“Hạ Nhân, em xuống rồi à? Mọi người đang đợi em để cùng bàn xem bữa tối nay nên chuẩn bị thế nào.”

Thành Dương là người đầu tiên phát hiện ra Hạ Nhân. Anh đặt bó hoa bách hợp còn đang cắm dở xuống, nhanh chóng đứng dậy, hoàn toàn phớt lờ Mục Thời Quang đang đi cùng cô. Anh mỉm cười, chủ động nhường chỗ bên cạnh mình cho Hạ Nhân.

“Hạ Nhân, lại đây ngồi đi.”

【 Ha ha, Thành Dương làm đúng rồi! Muốn theo đuổi bà xã thì phải chủ động như vậy chứ, tôi lại chèo thuyền Tam Tam CP rồi! 】

【 Qua màn hình cũng cảm nhận được Thành Dương thích Hạ Nhân nhường nào. Anh ấy luôn là người đầu tiên chú ý đến cô, vừa nhìn thấy cô là bỏ cả hoa xuống. Một chàng trai như vậy làm sao không khiến người ta rung động cho được. 】

【 Có ai cảm thấy không? Hình như Mục Thời Thự đứng bên cạnh có chút không vui thì phải. 】

Trong đại sảnh, bộ ghế sofa màu lam được sắp xếp thành hình vòng cung. Ở giữa là chiếc ghế lớn có thể ngồi bốn đến năm người, hai bên là hai chiếc ghế đơn nhỏ hơn, mỗi chiếc vừa đủ chỗ cho hai người.

Thành Dương đang ngồi bên chiếc sofa nhỏ bên phải, còn Bạch Tích Tuyết và Cảnh Diệc ngồi bên chiếc sofa nhỏ bên trái, chăm chú chỉnh sửa những bông hoa vừa mang về.

Giang Manh Nhu, Nam Tư và Đường Thanh Nhiên thì ngồi trên chiếc sofa lớn ở giữa, vẫn còn nhiều chỗ trống.

Sau khi Thành Dương lên tiếng mời Hạ Nhân, những người khác không nói gì thêm, nhưng thỉnh thoảng vẫn liếc nhìn cô, tò mò muốn xem cô sẽ chọn ngồi ở đâu.

Hạ Nhân không giỏi từ chối người khác, đặc biệt là những người đối xử tốt với cô như Thành Dương. Cô đang định gật đầu thì Mục Thời Quang bất ngờ lên tiếng trước.

“Hạ Nhân, anh có vài điều muốn hỏi về việc tập luyện với Thành Dương, em nhường chỗ cho anh được không?”

Giọng điệu của anh tuy vẫn lười biếng quen thuộc, nhưng lời nói lại tỏ ra rất nghiêm túc, như thể thực sự có chuyện cần trao đổi với Thành Dương. Tuy nhiên, hôm nay đâu phải lần đầu tiên họ gặp nhau, thì có gì cần gấp gáp hỏi lúc này chứ?

Hạ Nhân không hiểu nổi suy nghĩ của các nam sinh, nhưng nếu Mục Thời Quang đã có việc thì cô cũng không tiện từ chối.

Cô nhẹ gật đầu, “Được.”

Ngay sau đó, Giang Manh Nhu liền đứng dậy vẫy tay chào đón cô:

“Hạ Nhân, qua đây ngồi với bọn chị đi.”

Hạ Nhân bước qua và ngồi xuống bên cạnh Giang Manh Nhu.