Phản Diện Xúc Xu Muốn Ăn Tôi Thì Phải Làm Sao?

Chương 2

“Không chịu nổi thua thì đừng đánh bạc. Thua rồi lại đổ cho người khác chơi ăn gian à?” Thẩm Sơ Nhất quệt nước mưa trên mặt, ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao tầng pha lê phía đối diện bãi rác.

Tòa nhà ấy như một màn hình ảo trong cơn mưa tầm tã, phát đi đoạn phim họp báo của chính phủ. Trên màn hình là gương mặt tuyệt mỹ của trưởng phòng cảnh sát, mái tóc ngắn bạc ánh kim và đôi mắt màu hổ phách. Nghe nói vị trưởng phòng xinh đẹp này có biến thể là sói Bắc Cực.

Giọng nói của anh ta vang lên lạnh lùng, rõ ràng qua màn hình: “…Mặc dù giáo sư Chương Điển đã rời khỏi Cục Tội phạm đặc biệt, nhưng chúng tôi đã mời một chuyên gia phân tích hồ sơ mới tham gia. Xin hãy tin rằng chúng tôi sẽ sớm phá án và bảo vệ an toàn cho từng cư dân thành phố A...”

Ánh sáng biến đổi của màn hình chiếu rọi bãi phế liệu tối đen thành một khung cảnh đổ nát.

Thành phố của Thẩm Sơ Nhất không phải là thành phố A quý giá và hòa bình, mà là thành phố F, chỉ cách thành phố A một con sông. Thành F hay bị gọi là bãi rác của thành A, với những khu phố nổi tiếng về cờ bạc và quán bar thỏ ngọc.

Cô lại ngắm nghía “800.000” trên tay, thầm tính toán: 800.000 đủ để cô trả trước cho một căn hộ ở thành phố A và lấy được thân phận cao quý của cư dân thành phố ấy.

Ván bài này đáng giá thật.

Cô vui vẻ đứng dậy, đang chuẩn bị trèo tường thoát khỏi từ đầu kia thì chân giẫm phải một thứ gì đó "rè rè" phát sáng.

Nhấc móng dê lên, cô nhìn thấy một vật sáng lấp lánh chìm trong bùn nước. Đó là một chiếc vòng tay thông minh, còn là phiên bản mới nhất.

Cô nhặt nó lên, lau qua loa. Chiếc vòng tay trông rất mới, không biết liệu còn dùng được không.

Ngày nay, những chiếc vòng tay thông minh tích hợp nhiều chức năng như điện thoại, máy tính, và thiết bị nhận diện cá nhân. Giá của chúng rất đắt, còn chiếc mà Thẩm Sơ Nhất đang dùng chỉ là hàng cũ rẻ tiền.

Đi ra ngoài mà không nhặt đồ rơi thì đúng là uổng phí. Cô thử đeo chiếc vòng tay lên cổ tay vốn đã đeo sẵn đồng hồ kim cương, định xem liệu nó còn sử dụng được không.

Không ngờ vừa chạm vào cổ tay, vòng tay lập tức tự động khóa chặt lại.

Một tiếng "đinh" vang lên, kèm theo cơn đau nhói nơi cổ tay. Màn hình lập lòe liền dừng lại, ngay sau đó, một giọng nói cơ học vang lên trong tai cô: [Đã liên kết lại. Liên kết hoàn tất.]

Liên kết hoàn tất? Là ý gì?