Năm ngày sau, nàng cùng Tiểu Thiền ra ngoài, không ngờ lại gặp Cố Diệu Phi bên bờ sông Tần Hoài.
Tiểu Thiền vốn không định gây chú ý, nhưng Cố Diệu Phi vốn xinh đẹp lại có tài, danh tiếng của nàng ấy lan truyền khắp Kiến Khang. Người qua đường nhìn thấy gia huy của Cố gia, rồi lại thấy một nữ tử bước xuống xe, liền đoán đó chính là tiểu thư Cố gia.
Buổi chiều trên sông Tần Hoài mờ mịt hơi sương lạnh lẽo, tựa như hồn phách người chết đang quẫy đạp. Những ngọn tháp chùa mơ hồ đứng sừng sững, tựa như cảnh âm phủ Hoàng Tuyền.
Mộ Triều Du vén nhẹ màn che mặt, đứng lặng trên đầu cầu.
Thực ra nàng không hề ghen tị với Cố Diệu Phi. Nàng đến chỉ vì tò mò, muốn biết người thanh mai trúc mã của Vương Đạo Dung là một nhân vật như thế nào.
Khi nàng nhìn thấy nữ tử ấy bước qua đầu cầu Thanh Khê, dung nhan tỏa sáng đến mức nước sông cũng trở nên lu mờ, Mộ Triều Du bất giác ngẩn người, sự tò mò trong lòng phút chốc hóa thành cảm thán.
Quả nhiên là như vậy.
Người trước mặt tóc đen như gỗ mun, làn da trắng nhợt nhạt, dáng người mảnh mai yếu ớt. Đôi mắt nàng ấy trời sinh là mắt cười, dịu dàng ấm áp tựa đóa hoa mong manh dễ gãy, dường như chẳng chịu nổi gió sương, nhưng lại toát lên một nét sinh khí yếu ớt.
Chính nét sinh khí yếu ớt này như ánh sáng, soi rọi thành Kiến Khang âm u lạnh lẽo.
Tiểu Thiền lo nàng nghĩ nhiều nên hỏi nàng có muốn về không, vì trời đã gần tối.
Mộ Triều Du định giải thích rằng mình không nghĩ ngợi gì cả, nhưng nói như vậy lại giống như đang chối cãi, vậy nên nàng mím môi, nuốt ngược câu nói lại.
Tiểu Thiền nghĩ nàng đã động lòng với Vương Đạo Dung.
Thực ra Tiểu Thiền nghĩ vậy cũng không có gì lạ. Trong mắt người ngoài, quan hệ giữa nàng và Vương Đạo Dung vốn có chút mập mờ.
Sau khi lên xe ngựa, Mộ Triều Du không kìm được mà vẽ lại hình ảnh của Vương Đạo Dung trong tâm trí.
Mấy tháng qua, hình tượng thiếu niên trong lòng nàng là một người ôn hòa, trầm tĩnh. Dung mạo quá mức xuất chúng, tựa một bóng ma đẹp đến khó nắm bắt.
Hắn hiếm khi bộc lộ cảm xúc rõ rệt, đối xử với nàng luôn khách khí và lễ độ không chê vào đâu được.
Hắn sinh ra trong gia tộc cao môn, là châu ngọc của Vương gia, hắn được nuôi dưỡng bằng mọi thứ tốt nhất, dung nhan thanh sạch như băng tuyết, mỹ lệ như ánh trăng xuân, nhưng ẩn sâu là khí chất cứng cỏi, không chịu khuất phục.
Chỉ có một lần, hắn hạ mình cầu xin, đó là xin nàng dùng máu của mình cứu mạng Cố Diệu Phi. Chỉ có lần ấy, nàng mới thấy hắn cúi mình như thế. Vì vậy, nàng tò mò cũng là chuyện thường tình thôi phải không?
Sau khi nhìn thấy người được lấy máu cứu mạng là ai, Mộ Triều Du cùng Tiểu Thiền trở về phủ.
Đây là một toà trạch riêng của Vương Đạo Dung ở phía đông thành Kiến Khang, được mua lại từ một gia tộc sĩ tộc sa sút.
Thể chất của nàng đặc biệt, không thể đi lại một mình vào ban đêm. Mặc dù Kiến Khang không phải nơi xác chết ngổn ngang hay quỷ hồn khắp nơi, nhưng âm khí và oán khí trong thành rất dễ bị máu thịt nàng hấp dẫn, tụ lại thành quỷ.
Vì vậy, Vương Đạo Dung đặc biệt đặt làm một chiếc vòng tay vàng khắc đạo phù cho nàng, dùng để trừ tà.
Mỗi tháng nàng sẽ hiến máu một lần, tuy lượng máu ít, nhưng Mộ Triều Du vẫn có thể cảm nhận rõ ràng cơ thể mình ngày một yếu đi.
Đêm rằm hôm nay lại đến lượt nàng hiến máu.
Mỗi lần lấy máu, Vương Đạo Dung đều ở bên cạnh nàng. Tối nay cũng không ngoại lệ, vừa về đến phòng, nàng đã nghe thấy thị nữ báo rằng công tử đang chờ.
Mộ Triều Du bước vào, quả nhiên thấy thiếu niên đang quỳ ngồi thẳng tắp trên giường.
Da Vương Đạo Dung trắng như tuyết, mày mắt sắc nét tựa núi sông. Hắn ngồi trên giường, dưới ánh nến, gương mặt sáng lên vẻ trong trẻo tựa tuyết, dáng người cao ráo, vòng eo thon gọn, vừa tĩnh lặng vừa tao nhã như một chú hạc thu cánh.
Thấy nàng bước vào, Vương Đạo Dung ngước mắt nhìn, đôi mắt đen láy tựa hồ nước lắng đọng trên ngọc lạnh, giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng vang lên: “Triều Du, nàng về rồi à?”
“Ừm.” Mộ Triều Du không nói rằng nàng vừa gặp Cố Diệu Phi, người bạn thanh mai của hắn về.
Hai người hàn huyên đôi câu, chỉ là những lời không quan trọng.
“Hình như trời lại lạnh hơn rồi.”
“Đào hoa tuyết, đảo xuân hàn, sau Tết thường sẽ có vài ngày như vậy." Giọng Vương Đạo Dung trong trẻo như nước: “Nhưng chỉ vài ngày nữa là đến Nguyên Tiêu, ngắm đèn trong tuyết cũng có ý vị riêng.”
“Ta chưa từng xem hội đèn ở Kiến Khang.”
“Nếu nàng không chê thì mấy hôm nữa, ta sẽ dẫn nàng đi ngắm đèn Nguyên Tiêu.”
Mộ Triều Du khẽ nói: “Được.”
Nàng rất sợ đau, mỗi lần lấy máu, Vương Đạo Dung luôn dùng giọng nói trong trẻo dịu dàng để trấn an nàng, kể chuyện trời đất, non sông, hoa nở, tuyết rơi.
Nhưng dù vậy, cuối cùng lưỡi dao vẫn rơi xuống.
Sự trấn an trước đó chẳng thể nào bù đắp được nỗi đau lưỡi dao cắt qua da thịt.
Chỉ cần nghĩ đến việc hắn nuôi dưỡng mình để lấy máu cứu thanh mai trúc mã là lòng nàng như bị dao cắt, làm sao còn đủ tâm trí mà chú ý đến giọng nói hay cử chỉ dịu dàng của hắn nữa?
Khi Vương Đạo Dung đang kể về phong cảnh thượng nguyên ở Kiến Khang thì nàng bỗng nhiên nói: “Khi nào thì bắt đầu?”
Thiếu niên lập tức im lặng: “Thất lễ rồi.” Sau đó hắn cụp mắt, rút một con dao găm nhỏ tinh xảo từ tay áo ra.
Mộ Triều Du xắn tay áo lên, để lộ cổ tay đầy sẹo, nàng hít một hơi thật sâu rồi ngoảnh đầu đi chỗ khác.
Nói gì thì nói, cuối cùng vẫn phải chịu một dao này.
Ngón tay hắn lướt qua cổ tay đầy sẹo của nàng, không chút do dự mà hạ dao, động tác dứt khoát và chính xác, đảm bảo nàng chịu ít đau đớn nhất có thể.
Nhưng không phải ai cũng có đủ can đảm để nhìn cảnh da thịt mình bị dao cứa. Nàng không dám nhìn, chỉ khẽ nhíu mày khi cơn đau len lỏi đến, nhưng Vương Đạo Dung đã chu đáo chuẩn bị sẵn khăn trắng và thuốc bôi.
Hắn đưa một chiếc bát ngọc dùng để hứng máu đến.
Mộ Triều Du lặng lẽ cảm nhận từng giọt máu nhỏ xuống bát, vang lên tiếng tí tách tựa như nhịp điệu của sinh mệnh dần cạn kiệt.
Suốt quá trình lấy máu, cả hai đều không nói một lời.
Lần đầu tiên lấy máu, Mộ Triều Du cũng từng muốn hỏi. Có thật là sau khi đọc qua cổ tịch, hắn mới biết được thể chất đặc biệt Thần Tiên Huyết của nàng hay không?
Khi mời nàng cùng nam hạ đến Kiến Khang, liệu có phải hắn đã sớm xác định nàng chính là người có thể cứu được thanh mai trúc mã của mình không?
Nhưng những ý nghĩ đó chỉ thoáng qua trong đầu, chưa bao giờ nàng nghĩ sâu hơn. Nàng không muốn dùng ác ý để phỏng đoán người khác.
Nếu nghĩ sâu hơn thì mấy tháng cùng nhau hoạn nạn, nương tựa lẫn nhau đó sẽ trở thành những toan tính lợi dụng đầy mưu mô.