Bọn Họ Đều Tranh Nhau Gọi Tôi Là Daddy

Chương 10

Những kẻ con nhà giàu kia đều nhìn không rời mắt, ánh mắt vừa mờ mịt vừa tràn đầy du͙© vọиɠ rơi xuống người Úc Chấp.

Úc Chấp khẽ cúi người tránh khỏi hướng bàn tay kia lao tới.

Đại Hùng thân hình to lớn nhưng vụng về, một cú đấm mạnh mẽ lại đánh hụt, khiến hắn loạng choạng lảo đảo về phía trước. Trong khi đó, Úc Chấp không nhân cơ hội đó mà phản kích, anh bước dài một bước giẫm lên đống tiền trên sàn, rồi nhanh nhẹn nhảy lên bàn và ghế sofa phía trước.

Hành động gọn gàng, linh hoạt như một màn ảo thuật, anh lấy ra một khẩu súng ngắn ổ quay, lạnh lùng chĩa thẳng vào miệng Kiều Dục Thần, dường như chỉ cần thêm một chút nữa sẽ khiến đối phương rụng vài chiếc răng.

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, đám người xung quanh chưa kịp phản ứng.

Ngay bên cạnh Kiều Dục Thần, Trì Nghiễn Tây nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mắt, con ngươi co rút lại. Trong đầu hắn bất giác nhớ đến món quà ra mắt Úc Chấp từng tặng, lòng bàn tay siết chặt chiếc ly rượu cổ điển trong tay đến mức nó vỡ nát. Trái tim hắn như ngừng đập trong thoáng chốc, ánh mắt lướt từ khẩu súng đang chĩa vào Kiều Dục Thần sang khuôn mặt điềm tĩnh của Úc Chấp.

“Ực...”

Tiếng nuốt nước bọt khe khẽ vang lên từ cổ họng y.

Con số trên vòng tay cảnh báo của Kiều Dục Thần đang tăng vọt.

Kiều Dục Thần chớp mắt liên tục, đây chắc chắn là khoảnh khắc nguy hiểm nhất đời y.

Lúc Đại Hùng đứng vững lại, cục diện đã hoàn toàn đảo ngược. Hắn ngây ra, đám người xung quanh cũng ngẩn ngơ không kém.

Úc Chấp lạnh lùng nói: “Mày đoán xem, tao có dám bóp cò không?”

Ngón tay trỏ mảnh mai của anh nhấn nhá lên cò súng, chậm rãi di chuyển lên xuống.

Kiều Dục Thần lưỡng lự đấu tranh trong lòng. Y không tin, không tin một vệ sĩ nhỏ bé lại dám ngang nhiên nổ súng với y.

Y liếc mắt ra hiệu cho Đại Hùng, kẻ này lập tức lao về phía Úc Chấp.

Không chút do dự, ngón trỏ Úc Chấp nhấn cò súng.

Tiếng súng vang lên chát chúa.

Có người thét chói tai ôm đầu ngồi xổm xuống, có kẻ hoảng loạn chạy trốn ra xa. Đại Hùng sợ đến mức chân mềm nhũn, ngã nhào lên bàn, làm đổ ngổn ngang mọi thứ, thậm chí làm cả bàn bị sập. Hắn hoảng hốt nghĩ, nếu Kiều Dục Thần thật sự gặp chuyện, hắn cũng không thoát được.

Chiếc ly trong tay Trì Nghiễn Tây đã vỡ vụn, mảnh kính sắc nhọn đâm vào lòng bàn tay, máu hòa cùng rượu nhỏ giọt xuống.

Hắn nhìn Úc Chấp đầy kinh ngạc. Người này... thật sự đã nổ súng.

Vòng tay phát ra tiếng cảnh báo dồn dập, nhưng giờ phút này chẳng ai để tâm.

Mồ hôi lạnh từ trán Kiều Dục Thần nhỏ xuống, y chậm rãi mở mắt sau khoảnh khắc tưởng mình đã chết. Nhưng niềm vui sống sót chưa kịp lan tỏa, y đã thấy ánh mắt lạnh lùng, trống rỗng của Úc Chấp, khiến toàn thân y lạnh buốt.

Úc Chấp nhẹ giọng nói: “Lại đoán tiếp xem, viên thứ hai có đạn không?”

Ngón tay trỏ của anh vẫn chậm rãi di chuyển trên cò súng, như tiếng trống đòi mạng, cũng như trò mèo vờn chuột tàn nhẫn.

Kiều Dục Thần không đủ dũng khí để đặt cược thêm một lần nữa.

Trì Nghiễn Tây lần này đã nhìn rõ, trên gương mặt Úc Chấp, không phải một nụ cười thông thường, mà là ánh điên cuồng lạnh lẽo sâu trong đáy mắt anh, vừa bình tĩnh lại vừa đáng sợ.

...

Úc Chấp lần đầu gϊếŧ người vào khoảng 7 tuổi. Những ký ức của những năm đó đối với anh giờ đã trở nên mơ hồ, chỉ nhớ được một vài mảnh ghép rời rạc.

Tuy nhiên, anh vẫn nhớ rất rõ người đầu tiên anh gϊếŧ là ai.

Đó là người tình của mẹ anh.

Một Alpha nổi tiếng khốn nạn.

Bên ngoài thì ăn chơi trác táng, cờ bạc, gái gú. Còn ở nhà, gã thường xuyên ra tay đánh đập. Anh và mẹ gần như lúc nào cũng mang trên mặt những vết bầm tím, sưng tấy.

Gã thường mắng anh là thứ tạp chủng, đồ vướng víu, và thậm chí bảo anh nên chết đi.

Nhưng mẹ anh chưa bao giờ nghĩ đến việc rời bỏ gã. Là một Omega hoàn toàn bị gã kiểm soát, mẹ anh yêu gã, chấp nhận, dựa dẫm, và bao dung cho gã một cách mù quáng.

Chỉ cần gã dịu dàng một chút, thả ra một chút tin tức tố rẻ tiền, mẹ anh sẽ quên hết mọi sự tổn thương mà gã đã gây ra, tiếp tục chịu đựng, và tha thứ.

Anh luôn lặng lẽ chứng kiến tất cả những điều này. Mỗi khi gã lên cơn động dục, anh sẽ bị đuổi ra ngoài. Bất kể ngày hay đêm, dù ngoài trời có mưa to, bão gió, hay giá rét của tháng Chạp, anh vẫn phải rúc vào một góc như con chó hoang chờ qua đêm.

Đến khi gã thỏa mãn, rời đi, mẹ anh sẽ xuất hiện với gương mặt hạnh phúc, ngọt ngào. Bà sẽ xoa đầu anh, mỉm cười nói: "Chờ con phân hóa thành Alpha hoặc Omega, con sẽ hiểu mẹ."

Nhìn gương mặt hạnh phúc của mẹ, anh đã dần trở nên chai sạn với nỗi đau. Vì vậy, anh nghĩ mình có thể nhẫn nhịn.

Cho đến ngày hôm đó…