Mỹ Nhân Cuồng Si, Đại Lão Truy Thê Hỏa Táng Tràng

Chương 6

Cô ta thật sự dám, tối đó liền đưa đến.

Khi Diệp Sang Du cầm tấm thiệp cưới mạ vàng, răng hàm gần như nghiến nát.

Hướng Phi Vãn đứng ở cửa, giọng nói giống hệt như mỗi ngày của 2 năm trước: “Trước tiên nghỉ ngơi cho tốt đi.”

Sau đó, cô ta quay lại dặn dò Đông Thanh: “Hôm hôn lễ, cô đến đón cô ấy.”

Đông Thanh đáp lời, Hướng Phi Vãn xoay người muốn đi, con quái thú lũ lụt mà Diệp Sang Du nuôi dưỡng trong xương tủy suốt 2 năm xông ra, cô gần như theo bản năng nắm lấy cổ tay thon gầy kia, mạnh mẽ kéo người vào phòng.

Giây tiếp theo, đóng sầm cửa lại, Đông Thanh sắc mặt đại biến, chỉ kịp hét lên một tiếng Hướng tổng.

Diệp Sang Du đè người lên tường, bóp chặt cổ họng cô ta, khớp ngón tay dùng sức đến trắng bệch.

Hướng Phi Vãn hơi cúi đầu, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen láy của cô, giọng nói khàn khàn: “Em muốn làm gì?”

Cô lạnh lùng cười, từng chữ từng chữ nói: “Tôi đã nói rồi, Hướng Phi Vãn, lần đầu tiên của cô phải là của tôi.”

Đêm tối yên tĩnh, gần đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau.

Thình thịch, thình thịch, không biết là tim ai đang đập nhanh như vậy.

Lần cuối cùng gần nhau như thế này, là vào đêm tuyết rơi 2 năm trước, cô dựa vào vai Hướng Phi Vãn nói em yêu chị.

Cuối cùng, cô không đợi được câu trả lời của Hướng Phi Vãn.

Bây giờ, cũng vậy.

Hướng Phi Vãn không giãy giụa, cũng không lên tiếng, dường như đã chắc chắn điều gì đó.

Cô bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến khó chịu, thật sự muốn xé chiếc áo sơ mi bên trong của Hướng Phi Vãn, tay bị giữ lại.

Diệp Sang Du đang định nổi giận, vết sẹo trong lòng bàn tay lại bị ngón tay vuốt ve, cơ thể cô theo bản năng run rẩy, hô hấp cũng dồn dập, giận dữ nói: “Hướng Phi Vãn!”

“Vết thương này là sao?” Giọng cô ta nghe qua có vẻ bình tĩnh, nhưng Diệp Sang Du hiểu cô ta, dưới sự bình tĩnh là sự đè nén và nhẫn nhịn, Diệp Sang Du lạnh lùng cười nói: “Còn không phải nhờ cô ban tặng sao, đừng có ở đây giả nhân giả nghĩa.”

“Tôi…” Cô ta vừa nói một chữ, Diệp Sang Du liền lấy lòng bàn tay bịt miệng cô ta lại, tiến lại gần nhìn chằm chằm vào đôi mắt sâu thẳm của cô ta, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bây giờ tôi không ăn bộ dạng này của cô nữa rồi.”

Đông Thanh ở bên ngoài, nhập mật mã hiển thị sai, rõ ràng là Diệp Sang Du đã đổi mật mã.

Đông Thanh lại gõ cửa, lúc thì thương lượng với Diệp Sang Du mở cửa trước, lúc thì lớn tiếng hỏi Hướng Phi Vãn thế nào… Hướng Phi Vãn chớp chớp mắt, lẳng lặng nhìn cô, không hoảng hốt không lo lắng, khóe mắt thậm chí còn cong lên.

Cũng chính giây phút này, lòng bàn tay cô ngứa ngáy, Diệp Sang Du theo bản năng rụt tay lại, mắng: “Cô là đồ biếи ŧɦái à?”

Hướng Phi Vãn quay đầu nói vọng ra: “Tôi không sao.”

Đông Thanh sợ hết hồn: “Cô Diệp, cô còn như vậy, tôi chỉ có thể phá cửa.”

“Cô phá thử xem?” Diệp Sang Du nói khích: “Tôi lập tức báo cảnh sát.”

“Hướng tổng.” Đông Thanh tận mắt chứng kiến

họ đã từng mập mờ thân mật như thế nào, mặc dù bây giờ không còn như xưa, nhưng sự quan tâm của Hướng tổng đối với Diệp Sang Du, cô vẫn có thể cảm nhận được, vì vậy không dám hành động thiếu suy nghĩ: “Có cần tôi giúp không?”

Hướng Phi Vãn từ chối, Diệp Sang Du lung tung lau tay, lòng bàn tay bị liếʍ đến ngứa ngáy.

Lau xong lại cảm thấy không thoải mái, cô cau mày đi vào phòng tắm rửa tay, Hướng Phi Vãn đi theo, khoanh tay, nhàn nhạt nói: “Em đang ghét bỏ tôi sao?”