Thiên Kim Thật Dùng Hài Âm Ép Sửa Cốt Truyện, Ngược Đoàn Vai Chính Đến Mức Phải Khóc

Chương 13: Một trận đánh chưa từng... "thối" đến thế

Sự cố bất ngờ khiến Dương Vũ Linh hoàn toàn mất kiểm soát, trong lúc hoảng loạn cô ta xoay tròn giữa không trung.

Vèo! Vèo vèo! Vèo vèo vèo!

Xoay tròn, xoay nữa, rồi lại xoay tiếp, từng vòng từng vòng nối tiếp nhau.

Hỗn hợp màu cam nhạt giữa chất rắn và lỏng theo vòng xoay của cô ta mà văng tung toé khắp nơi.

Nơi nào cô ta bay qua, nơi đó đều bị "nhuộm vàng" một lớp — "bộ giáp hoàng kim".

Đến khi mọi người kịp nhận ra cái "giáp vàng" đó rốt cuộc là gì, thì do mức độ văng quá rộng, những người đứng gần nhất đã bị "thứ đó" xối thẳng từ đầu xuống chân.

“WTF! Thứ đó là phân đó!” Sau một khoảnh khắc chết lặng, ai đó hét lên đầy hoảng hốt.

“Á! Á á á á!” Một cô gái trẻ, tóc tai bê bết phân mặt mày biến dạng vì khϊếp đảm, gào thét bỏ chạy.

“Á! WTF! Á á á…” Lại thêm vài người cũng thét lên chạy toán loạn.

Sau đó, trong phim trường ngập mùi thối, tiếng hét, tiếng kinh hoảng, tiếng nôn khan, tiếng chửi rủa và cả tiếng cười đan xen hỗn loạn vào nhau.

Cảnh tượng thật sự vô cùng hỗn loạn.

Phân bất ngờ xuất hiện, đúng lúc đó Đường Vãn đang hí hửng ăn bánh su kem mà Diệp Phù Sơ vừa đưa cho.

Nhưng ngay khi nhận ra đây là một cảnh quay "có phân có kết" thật sự, Đường Vãn lập tức cảm thấy chiếc bánh trong miệng không còn ngon nữa, cho dù đó là bánh do "chị Diệp ngầu lòi" tặng đi chăng nữa.

Không những không thấy ngon, cô ấy còn thấy buồn nôn.

“Ọe…”

Đường Vãn lập tức nôn khan rồi bỏ chạy.

Không khí trong phim trường đã bị mùi phân xâm chiếm hoàn toàn, hôi thối không thể tả.

Diệp Phù Sơ dĩ nhiên cũng chẳng còn tâm trí trêu chọc gì, vừa đi ra ngoài vừa âm thầm cảm thán: “Đúng là một trận đánh... thật sảng khoái. Không uổng công mình đã sửa chữ thế trong "thế như chẻ tre", "thế không thể cản" thành... phân. Chỉ là tội nghiệp…”

Diệp Tri Hạ: "?"

Vì đang treo mình trên dây cáp nên cô ấy may mắn thoát khỏi "tai nạn bốc mùi", Diệp Tri Hạ vừa thầm mừng rỡ, thì bỗng nghe thấy tiếng lòng của Diệp Phù Sơ.

Cô ấy lập tức dựng tai lên nghe cho rõ nhưng tiếng lòng lại đột ngột im bặt.

Chỉ là… cái gì gọi là sửa chữ “thế” thành “phân”? Đang nói nhảm gì vậy?

Ở một góc khác, hai người lén lút vào xem cũng hóa đá hoàn toàn.

“Cái gì vậy trời? Không phải nói là đánh rất đẹp sao? Sao lại là… bôi cứt nát mặt luôn rồi?” Trợ lý của Lâm Du Hiểu suýt rớt quai hàm vì sốc.

Một trận đánh “đỉnh cao” kiểu này đúng là lần đầu anh ta thấy.

Lâm Du Hiểu không nói một lời.

Trợ lý họ Lý nín cười, cố giữ vẻ nghiêm túc mà bình luận: “Đúng là... một trận đánh thối chưa từng có.”

Lâm Du Hiểu: “… Cậu đúng là biết chơi chữ thật.”

Vẫn không thốt lời nào, Lâm Du Hiểu bị mùi phân xộc vào khiến dạ dày cuộn lên từng cơn.

Thầm thấy may mắn vì lúc nãy không đi vào gần hơn, nếu không…

Nghĩ đến mấy gương mặt “được trang điểm bằng phân”, mùi thối ngập ngụa...

Anh ta rùng mình dữ dội rồi như có thú dữ đuổi sau lưng, lao vυ't ra khỏi trường quay.

Vì sự cố "không ai ngờ nổi", buổi quay bị tạm dừng.

Trường quay tràn ngập mùi hôi, hoàn toàn không thể ở lại.

Diệp Tri Hạ sau khi từ cáp treo xuống liền vội vã rời khỏi đó đi về phòng nghỉ của mình.

Đi được nửa đường thì bất ngờ nghe thấy tiếng la hét.

“Á á á! Ghê quá, ghê quá! Quyết định sai lầm nhất trong đời tôi là xin làm nhân viên cho đoàn phim này! Tôi không bao giờ thích Dương Vũ Linh nữa!”

"Quả thật... phân sự vô thường. Nghe xem, mới nửa tiếng trước còn hò reo vì "quyết định đúng đắn nhất cuộc đời", giờ đã quay xe rồi."

Nghe tiếng hét của cô gái, Diệp Tri Hạ vốn định lướt qua không để ý, nhưng lại bất ngờ nghe được một giọng quen quen.

Diệp Phù Sơ? Cô ta ở gần đây?

Theo bản năng, Diệp Tri Hạ dừng lại.

“Tuy nói người ta ai cũng có lúc… ị, nhưng nhìn mấy cô gái nhỏ bị tạt phân đến mức hoảng loạn chạy loạn tự nhiên thấy lương tâm hơi cắn rứt.”

Diệp Tri Hạ: “…”

Liên quan gì tới cô ta chứ?

Còn giả bộ nói lương tâm đau — cô ta có cái đó à?

“Cầu vote! Cầu đánh giá! Đừng ép tôi phải quỳ xuống cầu xin!”

(Hết chương)