Sau Khi Bị Đọc Tâm, Thiếu Gia Thật Cứu Giới Hồn Sủng Bằng Cách Ăn Dưa

Chương 26: Mua sắm đồ vật

Âu Dương Hoa Hoa mỉm cười gật đầu: “Đương nhiên là được.”

Cỏ bạc hà mèo không phải là loại Âu Dương Hoa Hoa yêu thích, nhưng loài thực vật này lại có sức sống vô cùng mãnh liệt. Đây là loài mà nàng đã tìm thấy trên một vách núi cao nhiệt độ cực kỳ khắc nghiệt, nơi hầu như không có dấu hiệu của sự sống.

Khi đó, Âu Dương Hoa Hoa bị sức sống mãnh liệt của chúng thu hút, lập tức đào hai cây về trồng thử, xem trong môi trường tốt hơn chúng sẽ phát triển ra sao.

Kết quả là chúng sinh sôi thành một vùng lớn. Hiện tại, chỉ cần có người muốn kết giao khế ước với linh thú thuộc họ mèo, đều sẽ đến tìm nàng mua một cây bạc hà mèo.

Tư Nhĩ cũng cảm thấy cỏ bạc hà mèo này rất tốt, nhưng cậu vừa nghe từ Qua Qua rằng loại cỏ này có thể mua riêng, nên tất nhiên không chọn nó làm lễ ra mắt.

Tư Nhĩ chọn một hồi, cuối cùng chọn một cây trà mang về.

Cây trà có tên là Lục Tuyết Hương Minh, lá trà trên cây có thể chế biến thành trà uống. Theo lời Qua Qua, hương vị rất tuyệt, thậm chí còn có chút tác dụng tăng cường linh hồn lực.

Dĩ nhiên, chỉ là một chút thôi, có khi uống cả năm cũng chưa chắc nhận thấy sự cải thiện.

Nhưng Tư Nhĩ không bận tâm, dù sao có chút lợi ích cũng tốt. Hơn nữa, so với khổ luyện, cậu lại thích bồi bổ bằng cách ăn uống hơn.

Điều quan trọng nhất là hoa của cây Lục Tuyết Hương Minh rất đẹp! Dáng hoa lộng lẫy, cánh hoa trắng ngần như tuyết, nhụy hoa mang sắc xanh nhạt, khiến Tư Nhĩ vừa nhìn đã thích ngay.

Tất nhiên, cây trà này vẫn chưa nở hoa, hình ảnh hoa là Qua Qua trực tiếp truyền vào đầu cậu.

Sau khi từ biệt Âu Dương Hoa Hoa, Lâu Nhã đạo sư dẫn họ đi dạo một vòng quanh học viện để làm quen với môi trường.

“Được rồi, cơ bản học viện đã đi tham quan xong. Các ngươi về ký túc xá nghỉ ngơi đi.”

“Thứ tư tuần sau sẽ chính thức khai giảng, đây là thời khóa biểu của tháng đầu tiên cho các ngươi.”

Tư Nhĩ nghi hoặc hỏi: “Thời khóa biểu mỗi tháng đều khác nhau sao?”

Lâu Nhã đạo sư mỉm cười đáp: “Tháng đầu tiên vào học viện chưa quen thuộc với các ngươi, nên trước hết là các khóa học cơ bản.”

“Đợi qua một tháng, khi trên dưới đã nắm được tình hình của các ngươi, sẽ sắp xếp các khóa học phù hợp hơn.”

Tư Nhĩ lại hỏi: “Không phải dựa theo sở thích của chúng ta để chọn à?”

[Ta nhớ trong tiểu thuyết, hình như Học viện Thanh Long đều để học sinh tự chọn khóa học theo ý thích.]

[Như Tư Nhiên, y một lòng muốn vượt mặt Tư Sinh, cũng đăng ký khóa học dược tề giống Tư Sinh.]

[Nhưng thiên phú về dược tề của y không bằng Tư Sinh, luôn bị thua kém. Dù vậy, y không bực tức, ngược lại mỗi ngày đều cười híp mắt hỏi Tư Sinh đủ vấn đề.]

Lâu Nhã nghe cảm thấy kỳ lạ. Ban đầu nàng tưởng Tư Nhĩ đang nghĩ đến nội dung của một cuốn tiểu thuyết nào đó, nhưng Tư Sinh và Tư Nhiên lại là nhân vật có thật ngoài đời, khiến nàng càng nghe càng thấy quái lạ.

Nhưng chỉ nghe đoạn này thì Tư Nhiên có vẻ không tệ? Ít nhất y có thể chấp nhận khuyết điểm của mình và sửa chữa.

[Mọi người đều khen ngợi tâm thái y rất tốt, lại còn tích cực tiến bộ, nhưng thực ra y không hề bận tâm thiên phú dược tề của mình kém!]

[Ồ, ban đầu y cũng để tâm, chỉ là sau này vô tình luyện chế ra một loại độc dược không màu không mùi mà cực kỳ độc, Tư Nhiên mới mở ra cánh cửa thế giới mới, mang thêm danh hiệu "Tiểu độc vương".]

Lâu Nhã đạo sư càng nghe càng thấy kinh hãi, vội vàng nói: “Học viện chúng ta như thế này, những khóa học học viện sắp xếp ngươi phải hoàn thành toàn bộ, thi đạt mới có thể lấy đủ điểm tín chỉ.”

“Còn về các khóa học ngươi hứng thú, có thể đăng ký thêm. Học viện cơ bản sẽ không ngăn cản, chỉ cần không ảnh hưởng đến các môn ngươi có thiên phú vượt trội là được.”

Nói xong, Lâu Nhã đạo sư nhanh chóng rời đi. Nàng cần báo cáo với cấp trên về nội dung Tư Nhĩ vừa nghĩ, xem có nên chuẩn bị phòng bị gì không.

Tư Nhĩ nghĩ đến lời của Lâu Nhã đạo sư, cảm thấy cách sắp xếp của học viện cũng không tệ.

Cậu không có loại ý chí “càng học không được càng phải liều mạng học” kia, nên nghe theo học viện có khi lại nhàn nhã hơn.

Sau khi từ biệt Lâu Nhã đạo sư, Tư Nhĩ định đi dạo một vòng trên phố thương mại của học viện, lại phát hiện Ngự Bắc Huyền vẫn luôn đi theo sau cậu.

Tư Nhĩ trong lòng dâng lên cảm giác kỳ quái, cậu quay đầu cười hỏi: “Ngự đồng học cũng định đến phố thương mại sao?”

Ngự Bắc Huyền gật đầu: “Bên chỗ ta cũng chẳng có gì cả, có rất nhiều thứ cần mua sắm thêm.”

“Nhưng ta không có kinh nghiệm trong việc này, không biết nên mua gì, cho nên muốn tham khảo những thứ Tư Nhĩ đồng học chọn.”

“Nếu ngươi không vui thì…”

“Không sao, không sao!” Tư Nhĩ vội vàng nói: “Chuyện nhỏ như thế này, lần sau Ngự đồng học cứ nói thẳng là được, không cần lặng lẽ đi theo đâu.”

[Cũng không phải chuyện gì to tát, Ngự đồng học từ nhỏ đã bị cha ép buộc đến mức phải rời nhà ra đi, nhiều năm bôn ba ở nơi nguy hiểm, không có kinh nghiệm bài trí chỗ ở cũng là chuyện bình thường.]

[Chỉ là hình như Ngự đồng học hơi rụt rè, ngay cả việc nhỏ nhặt thế này cũng không dám nói thẳng với ta. Ta đâu có từ chối hắn.]

Nhưng Ngự Bắc Huyền lại nghĩ khác: nếu hắn âm thầm đi theo, làm sao Tư Nhĩ phát hiện được?

Chẳng phải hắn muốn đạt được hiệu quả này sao?

Hắn biết Tư Nhĩ là một thiếu niên thiện lương và hòa nhã.

Tư Nhĩ đi mua một số vật dụng thiết yếu trước, Ngự Bắc Huyền liền nhìn theo và mua những món tương tự, chỉ khác là tất cả đều chọn màu đen.

Sau đó, Tư Nhĩ đi chọn nội thất, Ngự Bắc Huyền cũng chọn theo, rồi lại lấy toàn bộ đều là màu đen.

Nhưng chiếc giường tròn lớn mà Tư Nhĩ chọn không có loại màu đen, nên Ngự Bắc Huyền dùng thêm linh thạch để đặt làm riêng một chiếc.

Tư Nhĩ nhìn đến nỗi hai mắt tối sầm.

[Ngự đồng học thích màu đen đến vậy à? Nếu hắn cứ mua theo cách này, e rằng căn phòng của hắn ban ngày sẽ giống hệt màn đêm, còn ban đêm thì chẳng thấy gì nữa.]

[Cũng may ở thế giới này cả người lẫn thú đều giỏi sử dụng linh hồn lực để cảm nhận. Nếu chẳng may trong số họ có kẻ nào bị quáng gà, chỉ sợ không thể sống nổi trong căn phòng ấy.]

Ngự Bắc Huyền nhìn Tư Nhĩ, hỏi: “Tư Nhĩ đồng học thấy những thứ ta chọn không tốt sao?”

“Không, không phải!” Tư Nhĩ vội lắc đầu: “Thật ra, ngươi thích là được.”

“Mỗi người có một gu thẩm mỹ khác nhau. Phòng ở của ngươi, chỉ cần ngươi thấy đẹp và thoải mái là đủ. Ý kiến của người khác thực ra không quan trọng.”

[Cho nên ta mới chỉ thầm nghĩ trong lòng chứ không nói ra ngoài. Dù sao nghĩ trong đầu thì cũng chẳng ai nghe thấy, sẽ không can thiệp vào lựa chọn của người khác.]

Những người có thể nghe thấy tiếng lòng của Tư Nhĩ: …

[Dù sao Ngự đồng học cũng ở phòng đơn, hắn muốn bài trí thế nào cũng được, chỉ cần hắn vui là được.]

[Dù cho hắn sơn toàn bộ tường trắng thành màu đen, hoặc mua vài chiếc rèm cửa màu đen...]

Tư Nhĩ vừa nghĩ đến đây thì nhìn thấy Ngự Bắc Huyền đi về phía cửa hàng sơn đối diện, rồi xách lên một thùng sơn đen.

Tư Nhĩ: …

[Thẩm mỹ của Ngự đồng học quả nhiên độc đáo!]

[Nhưng mà cũng không sao, nếu là tường trắng đồ nội thất đen, có lẽ sẽ tạo nên bầu không khí trang nghiêm.]

[Nhưng nếu tường cũng sơn đen, chắc hẳn…]

[Thôi, chưa tận mắt nhìn thấy cách bài trí của Ngự đồng học, ta cũng không thể nói trước phong cách đó thế nào, đến lúc đó xem rồi biết.]

[Nếu quả thật đen từ đầu đến cuối, thì sau này ta chỉ cần không qua chỗ hắn chơi là được…]

Ngự Bắc Huyền nghe đến đây, chưa kịp nghe hết đã vội chạy đi chọn loại sơn khác.

[Dù sao gần như vậy, mời Ngự đồng học qua chỗ ta làm khách cũng được mà.]