Âu Dương Thái Thái vừa bước ra nghênh đón đã phát hiện hai tân sinh thiên tài năm nay đều có dung mạo rất đẹp, liền nhìn thêm vài lần.
Kết quả, ánh mắt hắn dừng lại trên khuôn mặt của Tư Nhĩ, rất nhanh sau đó đã nghe được tiếng lòng của cậu.
Lúc này, Tư Nhĩ đang lẩm nhẩm trong lòng liệt kê những hồn sủng mà Âu Dương Thái Thái sở hữu, khiến Âu Dương Thái Thái giật mình kinh ngạc.
Vị tiểu học đệ mới tới này trước khi đến đã đặc biệt tìm hiểu thông tin về hắn sao?
Nhưng mà cây súp lơ của hắn đã mấy năm nay không xuất hiện, làm sao tiểu học đệ này lại biết được? Ngươi tìm hiểu cũng quá kỹ càng rồi đó chứ?
Rốt cuộc đối phương đang âm mưu gì đây?
[Trời đất ơi!]
Tư Nhĩ cũng sững người khi nhìn thấy Âu Dương Thái Thái bước ra.
[Sao đầu của vị Âu Dương học trưởng này lại xanh lè thế kia?]
[Ta muốn nhuộm cái thứ này thành màu xanh lắm đây.jpg]
[Cái tóc này là hắn tự nhuộm, hay vì ký khế ước với nhiều rau xanh quá mà tóc cũng xanh theo vậy?]
Âu Dương Thái Thái kinh ngạc nhìn miệng của Tư Nhĩ, không hiểu tại sao người này nói chuyện lại không cần mở miệng?
Hơn nữa: “đầu xanh” là có ý gì? “jpg” là cái gì?
Hắn rõ ràng chỉ có một mái tóc dài màu xanh biếc bồng bềnh, giống như tất cả các loại rau xanh, tràn đầy sức sống, tươi trẻ và lành mạnh.
Đây là một mái tóc dài màu xanh đẹp biết bao! Tiểu học đệ này có dung mạo rất đẹp, nhưng sao lại không biết thưởng thức như vậy chứ?
Hơn nữa, hắn là thể chất thuộc tính mộc, tóc xanh cũng là chuyện bình thường.
Lâu Nhã đạo sư cười gượng nói: “Vị này chính là Âu Dương học trưởng của các ngươi. Gia tộc của hắn đời đời đều là thể chất thuộc tính mộc, nên cũng di truyền tóc xanh.”
“Đây là bẩm sinh, không phải nhuộm đâu.”
“Tóc dài màu xanh đậm của Âu Dương đồng học thật ra rất đẹp, trong học viện có rất nhiều nữ sinh thích.”
Tư Nhĩ gật đầu công nhận.
[Âu Dương học trưởng quả thật đẹp, mái tóc dài màu xanh đậm này đúng là rất có khí chất.]
Âu Dương Thái Thái nở một nụ cười nhẹ: Tiểu học đệ này cũng coi như có mắt nhìn.
[Chỉ tiếc là quê nhà của ta có cái tên gọi là “mũ xanh”, khiến ta nhìn tóc xanh mà không thể chịu nổi.]
Con thỏ trắng trong lòng Tư Nhĩ quẫy đuôi, ý bảo nó cũng không thể chịu nổi.
[Cái gì? Qua Qua, ngươi nói nơi này cũng có cách nói đó sao?]
[Trời đất ơi, không ngờ cái cách nói đó lại còn liên quan đến Âu Dương gia!]
Sắc mặt Âu Dương Thái Thái lập tức biến đổi, vội cười bắt chuyện với Tư Nhĩ và Ngự Bắc Huyền.
“Các ngươi chính là hai tân sinh thiên tài mới đến của Học viện Huyền Vũ phải không? Nghe nói linh hồn lực của hai ngươi đều đạt cấp Kim, quả thật làm rạng danh học viện chúng ta.”
“Có hai ngươi ở đây, ta tin rằng lần thi đấu tứ viện lần tới, Học viện Huyền Vũ nhất định sẽ đoạt giải quán quân!”
Tư Nhĩ cười phẩy tay: “Âu Dương học trưởng nói đùa rồi, chúng ta chỉ là tân sinh, đâu có bản lĩnh lớn như vậy.”
“Ta thấy người thực sự lợi hại chính là Âu Dương học trưởng và Âu Dương học tỷ, mong rằng trong thời gian tới hai vị chỉ dạy thêm cho.”
“Không dám không dám.” Âu Dương Thái Thái cũng vội phẩy tay.
Nói đùa sao? Hắn nào dám chỉ dạy đối phương? Hắn bây giờ chỉ sợ chuyện xấu của tổ tiên Âu Dương gia bị vị tiểu học đệ này tiết lộ ra ngoài.
Nghe đến đây, hắn cũng phát hiện ra điểm bất thường trên người tiểu học đệ này. Hóa ra vị bạch học đệ này khi nói chuyện là phải mở miệng.
Những lúc không mở miệng, những gì hiện lên dường như chính là tiếng lòng?
Nhưng tại sao tiếng lòng của một người lại bị lộ ra ngoài được? Chuyện này cũng quá kỳ lạ rồi!
Quan trọng là, lộ thì cứ lộ đi, sao cậu lại biết nhiều đến vậy chứ!
Chuyện vốn chỉ có một mình hắn “xã chết” (ngượng chín mặt), giờ vì cậu biết quá nhiều mà thành ra cả nhà cùng “xã chết”.
_(′`」 ∠)__
Âu Dương Thái Thái thực sự muốn thổ huyết.
Để nhanh chóng tiễn đôi học đệ đen trắng này đi, Âu Dương Thái Thái còn bảo cây đậu đũa dài của hắn mang đến hai giỏ rau.
“Hai vị học đệ ghé thăm, ta làm học trưởng đương nhiên phải tặng chút lễ ra mắt.”
“Những thứ này đều là do ta đặc biệt gieo trồng, trong đó sát khí rất ít, cơ bản không gây hại đến cơ thể, hai vị học đệ có thể mang về thử xem.”
Lâu Nhã đạo sư cũng đứng bên cạnh cười nói: “Âu Dương đồng học rất giỏi trồng rau, mỗi lần rau của hắn được bán ra đều có một đám người tranh nhau mua.”
“Ngay cả ba đại học viện khác cũng phải đặc biệt đến đặt hàng từ Âu Dương đồng học, hai người đúng là có phúc ăn rồi.”
“Đa tạ Âu Dương học trưởng.”
Tư Nhĩ và Ngự Bắc Huyền cùng đồng thanh cảm tạ Âu Dương Thái Thái.
Âu Dương Thái Thái cười nói: “Không cần khách sáo, chút quà nhỏ không đáng gì.”
Chỉ cần vị bạch học đệ này đừng ngầm bêu rếu Âu Dương gia bọn họ trong lòng, thì mỗi ngày hắn mang rau đến cho hai vị học đệ đen trắng này cũng không thành vấn đề!
Kết quả, hắn vừa nghĩ như vậy, trong đầu đã vang lên tiếng lòng đáng sợ của Tư Nhĩ.
[Haizz, học trưởng Thái Thái này quả thật cũng khá tốt, nhưng tổ tiên của hắn sao lại bất kham đến thế? Còn có sở thích giống Tào Tháo nữa chứ.]
Ba người còn lại tại hiện trường không khỏi tò mò, Tào Tháo là ai?
Sau khi tò mò, Âu Dương Thái Thái vẫn muốn ngăn Tư Nhĩ đừng suy nghĩ lung tung, nhưng tiếng lòng của Tư Nhĩ vang lên quá nhanh.
Âu Dương Thái Thái vừa giơ tay ra, Tư Nhĩ đã nghĩ xong tất cả rồi.
[Thích vợ người khác thì cũng thôi đi, nhưng ông ta còn thích tặng tín vật định tình cho vợ của người ta.]
[Mỗi lần tặng đều là một chiếc mũ xanh, kiểu dáng thì giống hệt nhau.]
Âu Dương Thái Thái: …
Thôi vậy, đã nói đến đây rồi, có nói thêm nữa cũng chẳng sao.
Dù sao danh tiếng của tổ tiên nhà hắn cũng chẳng còn gì để giữ.
Hơn nữa, việc này thật ra cũng có không ít người biết, chỉ cần Tư Nhĩ đã khơi mào câu chuyện, cho dù không tiếp tục nói, Lâu Nhã đạo sư và hắc học đệ muốn biết vẫn có thể ra ngoài dò hỏi.
Hắn không ngăn nữa, Tư Nhĩ càng ăn dưa càng hăng say.
[Ý của vị tổ tiên Âu Dương đó là, màu xanh trên tóc ông ta và màu xanh trên mũ là cùng một màu, nên nhìn thấy mũ xanh chẳng khác nào nhìn thấy ông ta.]
[Có người nhận được mũ xanh thì cẩn thận cất giữ, nhưng cũng có người bất cẩn, không giấu kỹ, bị phu quân phát hiện.]
[Vị phu quân đó là người hay suy diễn, nhìn thấy vợ mình cất giữ một chiếc mũ nam màu xanh, liền nghĩ rằng đó là món quà bất ngờ dành cho mình, vui vẻ đội ra ngoài.]
[Sau đó bị rất nhiều người nhìn thấy. Một số phụ nhân nhận ra, phát hiện trong tay mình cũng có một chiếc, thì biết mình đã bị lừa gạt tình cảm.]
[Một số nam nhân nhìn thấy chiếc mũ xanh, nhớ lại vợ mình cũng cất giữ một chiếc, thì tra xét, và thế là mọi chuyện bại lộ.]
[Ôi chao! Vị tổ tiên Âu Dương tên Âu Dương Luật này quả thật quá lợi hại, sự kiện mũ xanh bùng nổ khiến tám mươi tám cặp vợ chồng cãi nhau!]
[Tám mươi tám chiếc mũ xanh! Ông ta định mở tiệm buôn mũ xanh hay gì?]
[Từ sau sự kiện đó, ý nghĩa của chiếc mũ xanh liền giống hệt với quê nhà của ta, và mỗi khi nhìn thấy tóc xanh của Âu Dương gia, mọi người lại liên tưởng đến mũ xanh, sau đó chỉ trỏ vào người Âu Dương mà bàn tán.]
[Người Âu Dương gia đã có một thời gian rất dài không ngẩng mặt lên nổi, đây đúng là một vị tổ tiên gây họa cho cả mấy thế hệ.]
[Tội nghiệp thay, Âu Dương gia vốn là một thế lực thượng đẳng, nhưng để tránh tai tiếng, đã phải phân tán thành nhiều nhánh, di cư đến các thành thị trung đẳng.]
Âu Dương Thái Thái không nhịn được mà muốn tự thương cảm cho chính mình một phen.
Đúng vậy, Âu Dương gia bọn họ thực sự quá khổ rồi!
[Haizz, nhưng cũng không còn cách nào khác, tổ tiên gây tội, hậu thế phải gánh chịu.]
[Dẫu những người Âu Dương gia khi đó phải di cư rất vất vả, nhưng những người đàn ông bị Âu Dương Luật cắm mũ xanh lại càng khổ sở hơn!]