Giả Mạo Quý Tộc Sau Ta Thành Thần

Chương 3: Bình dân sẽ không biết số học 1

La Vi định ngăn Athena, nhưng nàng không đủ năng lực để làm điều đó.

Chủ nhân ban đầu của cơ thể này vốn không quen biết ai ở đây, không có bạn bè, cũng chẳng có bao nhiêu tiền, cuộc sống thực sự vô cùng khó khăn.

Nàng không biết Athena đã phái ai điều tra mình, cũng chẳng rõ người đó sẽ tìm ra được điều gì. Cảm giác chờ đợi một phán quyết như thế này quả thật là mới mẻ.

Tuy vậy, đứng từ góc nhìn của Athena, La Vi cũng đoán được phần nào người đó sẽ đi đâu điều tra.

Khi đăng ký nhập học, chủ nhân cơ thể cũ đã điền một biểu mẫu với thông tin cơ bản. Nhưng do trường học này đối xử "bình đẳng" giữa quý tộc và dân thường, họ không bắt buộc phải khai rõ thân phận hoặc địa chỉ chi tiết.

Người cũ chỉ viết rất mơ hồ, chỉ ghi đại khái là “ven biển Bắc Hải.”

Ngay cả khi người đó đến Bắc Hải, bờ biển có rất nhiều thị trấn và làng mạc, không chắc họ có thể tìm ra ngôi làng chài ấy.

Hơn nữa, khi chủ nhân cơ thể rời khỏi đó, toàn bộ người dân trong làng đã bị hải tặc gϊếŧ sạch, làng chài cũng bị đốt thành tro. Nếu họ có tìm thấy thì cũng không thể có bằng chứng gì, bởi người chết không thể làm chứng.

Điều duy nhất khiến nàng lo lắng là những hiệp sĩ đã cứu nàng và giúp nàng nhập học. Chỉ họ mới biết thân phận thật sự của nàng.

Khi gần hết buổi học, giáo sư Phil giao bài tập: dùng những loại hương liệu này để phối chế thành một công thức hương liệu và nộp vào buổi học sau.

La Vi thấy yêu cầu này thật kỳ lạ. Sử dụng hương liệu để làm nước hoa? Không sợ làm mất cảm giác ngon miệng à?

Nhưng các học sinh khác chẳng ai có ý kiến gì, nên nàng cũng đành nén thắc mắc trong lòng, cất hương liệu và rời khỏi lớp học.

Trên đường, các học sinh vừa đi vừa thảo luận cách hoàn thành bài tập.

La Vi dựng tai nghe lén:

"Ta sẽ nghiền hạt tiêu đen và cỏ đuôi chuột thành bột, thêm chút sợi thuốc lá rồi chế thành thuốc hít."

"Thuốc hít từ hạt tiêu à? Khó tưởng tượng thật."

"À, làm thuốc hít tốn thời gian lắm, ta làm nhang thơm thì hơn. Còn ngươi, Jack, ngươi định làm gì?"

"Haha, lần đầu thấy nhiều hương liệu thế này, ta sẽ ném tất cả vào nồi, nấu thành hỗn hợp sền sệt rồi mỗi ngày xức một ít lên người!"

"Ôi trời! Giáo sư Phil sẽ không cho phép ngươi làm thế đâu. Ngươi tốt nhất là nghĩ cách khác!"

Nghe cuộc trò chuyện của họ, La Vi chợt nhớ ra rằng, hương liệu ban đầu vốn không phải dùng để nấu ăn, mà là để cúng tế và ướp xác.

Hơn 3000 năm trước, người Ai Cập cổ đã sử dụng hương liệu để bảo quản thi thể, tạo ra những xác ướp thơm ngát ngàn năm.

Ở châu Âu, họ học cách dùng hương liệu nấu ăn còn muộn hơn rất nhiều so với người Trung Hoa.

Nghĩ đến đây, La Vi không khỏi cảm thấy vi diệu. Không ngạc nhiên khi mọi người phản ứng kỳ lạ khi nàng nói rằng đây chỉ là gia vị.

Dùng hương liệu ướp xác để nấu ăn, có ai mà không thấy kỳ quặc chứ?

Cuối cùng, nàng kết luận rằng sự khác biệt văn hóa lịch sử đã dẫn đến tình cảnh này.

Thế giới này tuy giống thời kỳ cuối Trung Cổ châu Âu, nhưng cũng chỉ là "gần giống". Ít nhất, ở châu Âu trung cổ, người ta đã biết dùng hương liệu để ướp thịt bò.

Điều này cũng nhắc nhở nàng rằng về sau, mỗi lời nói và hành động đều phải cân nhắc đến bối cảnh văn hóa nơi đây, để tránh bị coi là kẻ lập dị.

Khi La Vi đang định rời đi, phía sau chợt vang lên một giọng nói kiêu ngạo:

"Tiện dân, đứng lại cho ta!"

Đó là một người hầu của vị tiểu thư quý tộc.

Biết người này không có ý tốt, La Vi vội tăng tốc bước đi.

"La Vi!" Giọng thiếu nữ đầy phẫn nộ vang lên khi nàng bị phớt lờ. Cô ta chạy lên chặn trước mặt La Vi: "Ta gọi ngươi đứng lại, ngươi không nghe sao?"

La Vi buộc phải dừng lại, ngẩng lên nhìn cô gái trước mặt:

"Vina, ngươi cần gì ở ta?"

Vina cao ngạo hừ lạnh:

"Hừ, ngươi nghĩ ngươi có thể lừa được tất cả mọi người sao? Thật nực cười!"

La Vi nghe đến phát bực, không muốn giải thích chuyện mình chỉ dùng hương liệu làm gia vị:

"Vậy sao? Ngươi tìm ta chỉ để nói mấy lời nhàm chán này thôi à?"

"Nhàm chán?" Giọng Vina cao vυ't đầy tức giận: "Tiện dân, ngươi dám nói chuyện với ta như vậy? Ngươi không sợ ta vạch trần ngươi sao?"

La Vi vẫn giữ sắc mặt bình tĩnh:

"Vạch trần ta điều gì?

"Ha! Ngươi nghĩ ngươi che giấu giỏi lắm sao?" Vina giận dữ bước lùi lại một bước, ánh mắt đầy khinh bỉ: "Ngươi đồ vô liêm sỉ này, dù ta không biết vì sao ngươi hiểu biết về hương liệu, nhưng ngươi không lừa được ta! Ta đã sớm nhận ra, ngươi căn bản không phải quý tộc."

Cô ta chỉ tay vào chiếc áo len cũ kỹ của La Vi:

"Bộ quần áo rách nát này, chỉ có dân thường mới mặc!"

La Vi nghe xong chỉ bình thản đáp:

"Nói xong chưa? Giờ đến lượt ta nói, đúng không?"

Dưới ánh mắt kinh ngạc của Vina, La Vi bước tới gần từng bước, ánh mắt tỏa ra vẻ lạnh lùng đáng sợ.