Vô Hạn Lưu: Người Chơi Nuôi Con

Quyển 1 - Chương 10: Phong cách và diện mạo của bạn thật trái ngược

“Cắn một cái?” Nguyệt Nha nhướng mày nhìn anh ta: “Há miệng ra xem nào.”

“Có chuyện gì không?” Chàng trai đeo kính không hiểu nhìn hắn.

Nguyệt Nha nhìn qua, ồ, răng và lưỡi của chàng trai đeo kính đều đen, cổ họng cũng đen thui, trông như một ống khói dẫn đến dạ dày.

“Thảo nào môi cậu lại đen, hóa ra là cắn oán linh,” Nguyệt Nha thờ ơ cười: “Cậu không cảm thấy khó chịu sao?”

Chàng trai đeo kính há miệng, ngẩn người nói: “Hình như không có cảm giác, nếu cậu không nói tôi cũng không phát hiện ra.”

Nguyệt Nha: “Cắn cũng được, nếu tối qua cậu không hồi phục ý chí, vào trong căn phòng đó, hôm nay nằm ở hành lang chính là ba thi thể.”

Chàng trai đeo kính cảm thấy sợ hãi: “Thực ra về đến nhà tôi đã ngất đi, hôm nay tỉnh dậy thấy mình đầy thương tích kỳ lạ mới nhớ lại trải nghiệm tối qua, tôi muốn hỏi về tình hình của đồng đội, không ngờ vừa đẩy cửa ra thì thấy một cảnh tượng kinh hoàng như vậy!”

Cô gái có chút đồng cảm với chàng trai đeo kính: “Khi cậu đánh thức tôi, người cạu run như cầy sấy ấy, mắt đỏ môi đen, người đầy dấu vết đen, thật sự khiến tôi giật mình.”

Nguyệt Nha ra hiệu cho chàng trai đeo kính: “Cậu quay lại, để lộ cổ ra.”

Chàng trai đeo kính làm theo, cúi đầu hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Nguyệt Nha tìm thấy biểu tượng mặt quỷ đã mất một nửa trên cổ anh ta, chụp một bức ảnh cho anh ta xem, bình tĩnh nói:

“Cô dâu ma tối qua đã tiếp xúc với cậu và hai người chơi đã chết, để lại dấu hiệu mặt quỷ bí ẩn trên cổ của các cậu, đây là cách cô ta đánh dấu con mồi. Những con mồi bị đánh dấu không thể từ chối thiệp mời, cụ thể là như cậu đã nói, bị ma ám.”

Chàng trai đeo kính mở to mắt: “Hóa ra là vậy! Tối qua cô ta xuống thang máy đã vỗ vai tôi, sau đó tôi cảm thấy vai có chút không thoải mái nhưng không để ý, không ngờ cô ta đã chú ý đến tôi rồi.”

Nguyệt Nha hỏi cô gái: “Tối qua cô có nhận được thiệp mời không?”

Cô gái nói: “Có người bấm chuông cửa nhưng tôi cả đêm không ra khỏi phòng.”

Nguyệt Nha gật đầu suy tư: “Để an toàn, tốt nhất là tránh tiếp xúc thân thể với NPC.”

Hai người chơi không tự giác coi hắn thành trụ cột tinh thần, từ từ ổn định lại cảm xúc. Chàng trai đeo kính chống tay lên đầu, hỏi: “Vậy bây giờ phải làm sao?”

Cô gái cũng vẻ mặt hoang mang, theo bản năng nhìn về phía Nguyệt Nha.

Nguyệt Nha từ từ bước đi, mở cửa lớn: “Không biết phải làm gì thì cứ đi theo tôi.”

Cửa mở ra, họ lại phải đối diện với cảnh tượng máu me thê thảm trong hành lang.

Hai thi thể với tình trạng thê thảm nằm giữa hành lang, không nói gì mà cho người chơi biết rằng, trò chơi này đầy máu và cực kỳ tàn bạo. Từ lúc bước vào trò chơi, đầu của người chơi đã bị treo lên thắt lưng, chỉ cần một chút bất cẩn, sẽ rơi vào kết cục thê thảm như vậy.

Đây là thế giới trò chơi, nhưng không có cái chết ảo.

Dù có nghỉ một chút, họ cũng không thể thích nghi với cảnh tượng này, hành lang đầy máu và nỗi sợ hãi trước điều chưa biết khiến họ đứng yên ở cửa, không thể bước đi.

Chỉ có Nguyệt Nha một mình không sợ hãi tiến về phía trước, đi được một đoạn, hắn dừng lại, quay đầu nhìn hai người bạn: “Làm gì mà chần chừ thế, nhanh lên đi.”

Hắn đứng giữa vũng máu, ánh sáng buổi sáng cuối hành lang chiếu vào người hắn, tạo thành một viền vàng, gương mặt ngược sáng không có biểu cảm, giống như một cái cây yên tĩnh, vươn lên.

Hai người chơi thấy cảnh này, lòng bỗng dưng sáng tỏ, mặc dù con đường phía trước đầy nguy hiểm, nhưng luôn có người theo kịp nhịp điệu, họ chỉ cần theo kịp là được!

Chàng trai đeo kính không để ý đến máu dưới chân, nhanh chóng theo kịp bước chân Nguyệt Nha: “Chúng ta đi đâu đây?”

Nguyệt Nha nở nụ cười nhẹ: “Đi ăn, tiện thể tìm chút ‘thức ăn cho mèo’.”

Chàng trai đeo kính yên tâm, cười đáp: “Tìm thức ăn cho mèo tốt đấy, nghe rất an toàn.”