Thoáng chốc chiếc nhẫn Bát Nhã trên ngón áp út của Việt Hy bỗng dưng xoay chuyển, quay mấy vòng liên tiếp.
Anh giơ tay lên xem thử chuyện kỳ lạ đang xảy ra. Meo Tam cũng dựng hết lông lên, nó đứng thẳng xù bộ lông răn đe.
- Nhìn cái nhẫn nè Cường. Em thấy gì không?
- Em thấy mà, vậy là điềm dữ hay lành anh?
- Nó xoay ngược chiều kim đồng hồ. Là điềm dữ!
- Trời má, sao bây giờ? Thiên Thanh, Chí Bảo, Hoài An mình còn chưa tìm được.
- Để yên coi sao, chứ anh chưa biết làm gì nữa.
Bàn chuyện nãy giờ cả hai mới chịu nhìn về phía mà Meo Tam đang chăm chăm cảnh giác. Rầm rập, rầm rập đoàn tàu cũ rích di chuyển giữa đêm.
Đó là cổng mười một, hướng tây.
Khu vui chơi giải trí này có tổng cộng mười chín cổng, tưởng chừng như mười chín tầng địa ngục. Cổng nào cũng đầy rẫy âm khí, chìm vào bóng tối càng thêm phần kinh dị.
Thi thoảng chất giọng trầm như đáy vực của ai đó ngân dài bên trong các khu nhà ma, lâu đài tội ác, tháp treo cổ.
Thình thịch!
Việt Hy lo sợ đến mức nghe được cả tiếng mạch máu đổ về tim, khí quản gần như tắc nghẽn. L*иg ngực anh đập mạnh từng hồi rõ ràng. Tay nắm chặt lại, anh chảy giọt mồ hôi trên trán ướt đẫm mái tóc đen.
Thám hiểm từ đầu đến cuối vẫn không thấy gì bất thường, ấy vậy mà vừa khấn vài câu và rửa mặt xong thì mọi thứ lộ ra rất rành mạch.
- Niệm Phật đi Cường ơi, anh không dám chắc thứ này chúng ta có thể đối phó được.
- Anh đừng đùa mà, trời ơi! Em sắp quỵ ngay chỗ này rồi.
Cường liền chấp tay niệm kinh phật.
Một cánh tay sần sùi, loang lổ chậm rãi bò về phía họ. Nó chỉ có một cái, phần nối với bả vai gần như nát bét, tua rua như lớp màn bằng thịt người.
Bên cạnh cánh tay, dáng người của Thiên Thanh mặt máu me đỏ ngòm lê lết cùng đi đến hướng của anh và Cường.
Anh mừng rỡ vì tìm thấy được con bé Thiên Thanh bao nhiêu thì Cường lại sợ hãi bấy nhiêu. Cậu liên tục giật giật áo sơ mi của anh để hỏi làm sao giờ đây.
Việt Hy quay người, miệng định nói chuyện với em trai thì bỗng nhiên anh thấy một thân thể gầy guộc, người xám đen, nó vác cái bụng to bất thường đi về hướng của anh và Cường ở ngay sau lưng.
Trong nháy mắt ngạ quỷ với hai mắt đỏ ngầu nhìn sòng sọc vào người anh. Khuôn mặt nanh ác bắt đầu đọc một tràng chú đại bi rồi cười khanh khách. Nó chế nhạo anh rề rà, cả quãng đường cứ chần chừ mãi.
Sống lưng anh thì ớn lạnh, phần gáy tê cứng vì hoảng sợ tột độ. Cường cũng nép sau lưng Việt Hy.
- Ngạ… Ngạ quỷ phải không anh?
Anh vội bịt miệng em trai. Rồi nói với tông giọng nhỏ cho Cường nghe.
- Suỵt! Trời ơi sao em lớn tiếng dữ vậy! Ngạ quỷ là một trong sáu cõi luân hồi đó. Nó tượng trưng cho sự khổ đau vô tận, tội lỗi tham lam. Những linh hồn bị đói khát, luôn thèm thuồng ăn uống chẳng bao giờ đủ.
Màn hình điện thoại trên tay anh hiện dòng tin nhắn, đọc lướt qua khiến tâm trí Việt Hy rối bời như tơ tằm “Anh Hy, em Thành nè. Sao hai người lâu quá vậy, Thiên Thanh về rồi, đang đứng chờ với em nè. Còn Chí Bảo với Hoài An chưa về!”
Dừng lại chừng hai giây, tinh thần Việt Hy gần như bị đánh gục bởi cú sang chấn này. Cường ngơ ngẩn người ra.
Cánh tay rời rạc ghê rợn thì đang tiến lại, Thiên Thanh trong tình trạng như bị thôi miên cũng theo sát nút. Đằng sau là ngạ quỷ có năng lực cực kỳ mạnh. Nó đứng nhìn hai anh em trân trân, trên mặt nó để lộ khuôn miệng dài ngoằng.
Việt Hy chẳng còn cách nào khác, anh và Cường bế Meo Tam vặn ga bỏ chạy về hướng cổng chính.
Bãi đất trống sau chỗ tàu lượn có chút ánh sáng, Việt Hy dừng xe lại. Cường tay vẫn ôm chặt Meo Tam vào lòng.
Chiếc áo của anh dính bê bết máu, sau lưng cũng là những vệt đỏ chạy dài xuống tới hông.
- Nhìn áo của anh kìa! – Cường la lớn.
Cường nhìn thấy anh trai như vậy cũng hốt hoảng. Có lẽ con ma ấy không chịu buông tha cho Việt Hy, năm lần bảy lượt gây ảo ảnh che mắt anh cho bằng được.
Thậm chí còn tung ra tuyệt chiêu khiến chiếc áo đen ướt đầm đìa trong máu loãng. Nó không làm hại anh được nhưng cũng doạ cho sợ chết khϊếp.
Cường lấy khúc gỗ dâu tằm trong ba lô, cậu phơ phẩy xung quanh người của anh trai.
Ảo ảnh về máu me và Thiên Thanh biến mất trong tức khắc.
Việt Hy quay sang Cường, cậu liền lên tiếng trước khi anh định cất lời.
- Anh bình tĩnh lại cái đã, đừng tập trung xem xét quá. Nó dùng sự tập trung của anh để doạ anh đấy! Mình có mấy món đồ bảo vệ mà, sao mà nó đυ.ng vào anh được. Meo Tam cũng xù lông hướng khác đâu phải chỗ anh đâu! – Cậu nói trấn an anh vài câu.
- Chết tiệt thật! Anh quên mất, nhưng mà nhìn nó chân thật lắm! Anh còn sợ đây nè.
- Hèn gì chiếc nhẫn xoay hoài, đứng ở đây cũng không phải cách hay. Em nghĩ nên trở lại rồi mình bàn bạc với thằng Thành nữa cho chắc cú. Người em run nãy giờ, thôi về chỗ cắm trại đi anh!
- Ừ, vậy thì về thôi!
Việt Hy quay đầu xe, chạy một mạch về lán trại ban đầu.
Minh Thành ngồi trên khúc gỗ to cạnh ngọn lửa trại, mặt đăm chiêu lo lắng. Thiên Thanh đang được Thành dìu trong tay.
- Về rồi hả mày? – Thành lớn giọng hỏi.
- Má! Tao với anh tao mới bị che mắt, nó làm tụi tao sợ chết khϊếp. Hiện thẳng mặt luôn mày.
- Tao biết làm gì đây. Trong bụi tre sau khu nhà vệ sinh nó cũng đưa tao vô trỏng nữa, nghĩ lại còn nổi da gà cục cục. Tính sao giờ?
- Anh nghĩ nên gọi cho người đến cứu mình. Nó còn đọc một hồi kinh phật, loại này không hoá giải dễ dàng đâu. Để lâu nguy hiểm cho anh em mình quá!
- Em gọi rồi đó anh hai.
- Ừ, mà em gọi cho ai?
- Thầy Tự Quang ở núi Hoa đấy anh.
- Ok, giờ ngồi đợi thôi. Nhưng mà anh phải nghĩ thêm cách đối phó cái đã.
Việt Hy vừa ngẫm vừa ngó sang Thiên Thanh kiểm tra, con bé vẫn ổn. Chỉ dính chút máu bên ngoài, còn lại không hề bị thương gì cả.
Cơ mặt Việt Hy giãn ra phần nào.
Cường thầm cầu nguyện cho hai đứa mất tích còn lại được bình an. Anh thì sốt ruột đứng ngồi không yên.
Một tiếng đồng hồ trôi qua, khu vui chơi Royal Park vẫn hoang vắng và đắm chìm trong sự im lặng đáng sợ.
Nhận thấy tình hình không ổn, Việt Hy bèn đốt một ngọn lửa xanh lá lên, bắt đầu khai mở mọi thứ. Ngọn lửa như có ai đó kéo về hướng cổng số mười ba.
Anh và Cường, cùng Minh Thành đánh bạo đi vào đó một chuyến. May mắn thay, Chí Bảo đang ngồi co rúm một góc, mặt trắng bệch vì sợ hãi.
Anh xách cái áo thun màu xám của Chí Bảo lên rồi lôi nó xềnh xệch ra ngoài. Vừa tới cửa, Minh Thành với Cường khiêng thân thể Chí Bảo đang rệu rã hướng về cổng chính.
Cả ba người đưa nó ra khỏi chỗ nguy hiểm ấy.
Trời bắt đầu sáng, tia nắng dần leo qua dãy núi cao cách khu vui chơi giải trí mấy ngọn đồi.
Lần nữa ngọn lửa lại bị kéo về hướng Đông – Nơi anh tìm thấy đứa cuối cùng là Hoài An. Mặt Hoài An đờ đẫn, cả người như bị mất hồn.
Việt Hy tát vào mặt nó mấy cái, Hoài An dần tỉnh người ra, nó nhanh chóng lấy lại tâm trí từ tay ma quỷ. Hoài An kêu than cả người đau nhức, đi không nổi nữa.
Minh Thành và Cường đành phải tiếp tục khiêng nó về khu cắm trại. Cuối cùng thì năm đứa mất tích đều đã được tìm thấy.
Anh và Meo Tam là hai vị khách bất đắc dĩ lắm mới có mặt ở đây.
Bếp lửa cũng tàn lụi, chỉ còn mớ than tro đen thùi ấm nóng bên dưới.
Cường bận rộn nấu thêm một nồi nước cho mọi người uống vào buổi sáng nay.
Trên mặt cậu em trai của anh đã có nụ cười thật tươi sau khi trải qua bao nhiêu chuyện. Sẵn tiện cậu nấu nồi mì ăn liền cho no bụng. Bát mì gói nóng hổi, thơm phức được trao tới tay mọi người. Cường đưa cho Việt Hy một bát.
Mọi người cùng nhau xì xụp bát mì ngon lành. Mấy gương mặt lấm lem tụ hội sau một đêm dài đằng đẵng.
Việt Hy nhấp một ngụm trà ấm, cảm giác như anh mới chạm đến cửa quỷ môn quan rồi may mắn thoát chết vậy.
Trong làn sương mờ đậm nhạt như vị trà, màn đêm đen ập đến và nhanh chóng bao qua tán rừng rộng bao la. Áng mây màu than cũng tập hợp từng lớp dày cộm.
Thật ra là khung cảnh đang chuyển sang hoàng hôn, có vệt nắng xoè ra như cánh quạt đằng chân trời.
Anh chào tạm biệt em trai và tụi bạn của Cường.
Một mình Việt Hy lần nữa bon bon trên chiếc mô tô phân khối lớn. Tiếng pô xe vang lên, âm thanh động cơ gầm như trống, xé tan chiều tà.