Lễ hội trà diễn ra suôn sẻ cho đến khi chàng trai mặc suit kéo tay Mẫn Thy ra khỏi đó. Có lẽ điều này đã làm cô đứng bất động trong vài giây.
Ngay cạnh bọn họ có một vụ xích mích nho nhỏ, người đàn ông vuốt nhẹ má người phụ nữ, trong khi bà ta than phiền về cuộc nɠɵạı ŧìиɧ của chồng.
Giọt lệ lấp lánh nhờ tia nắng cháy rực rỡ, hằn rõ trên gương mặt nhuốm dư vị phong sương của bà ta.
Gã đàn ông đối diện vòng ra sau lưng rồi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn đầy tình yêu vào đôi môi đỏ mọng.
Khẽ khựng lại, bà ta ngước nhìn thủ phạm với vết son lấm lem lệch sang hẳn một bên.
Chẳng có câu nói hay lời lẽ trách mắng nào được thốt ra, mà thay vào đó là nỗi tức giận trong lòng dần dà nguôi ngoai.
Phụ nữ ở bất kỳ thời đại nào đều mong tình nhân của mình dỗ dành khi tâm trạng họ không ổn, hơn là màu mè xong rồi bỏ chạy nơi xó xỉnh nào khác.
- Thôi được rồi anh yêu, chúng ta hoà nhau lần này thôi đấy!
Cuộc tranh cãi cũng kết thúc êm đẹp.
Nụ cười của gã đàn ông kia không thể nhàu nhĩ hơn được nữa, lầm lũi ra về cùng với vợ của mình.
Quay lại chuyện của Mẫn Thy, gã trai trẻ mời cô leo lên chiếc ô tô đắt đỏ rồi lao vυ't trong sự ngưỡng mộ của những kẻ gần đấy.
Âm nhạc xập xình trong câu lạc bộ bida Master Billiards, gần nửa đêm vẫn đông nghẹt khách đến chơi.
Những nhân viên mặc đồng phục màu cam chạy quanh quẩn qua bàn lớn, phục vụ thức uống cho các vị khách vip.
Trên bàn là mấy chai rượu hạng sang vớt gạt tàn hình kỳ lân đúc bằng kim loại loáng bóng, phản chiếu các khuôn mặt già trẻ cười nói rôm rả.
Ông chủ trẻ tuổi là một anh chàng điển trai, đường nét bên ngoài lẫn thân hình đều như tạc tượng, xoay xoay chiếc nhẫn vàng trên tay.
Anh nâng chiếc khăn tay mà mình đặc biệt yêu thích, điềm đạm xếp nó vào túi áo.
Trên người mặc một bộ vest đen, khoác thêm chiếc khăn ascot xanh rêu cổ điển ẩn giấu dưới lớp sơ mi trắng.
Vẻ thanh nhàn của anh ấy như lao vào sự khẩn trương của thế gian, nhẹ nhàng xoa dịu những hối hả trong từng khoảnh khắc sinh mệnh của đời người.
Và rồi hoá thành phong vị ngọt ngào, sắc trầm sâu lắng nối vào những cảm giác yên ả của dòng siết thời gian.
Giới thượng lưu say mê những thứ thượng hạng cao cấp hay nằm lòng vẻ xa hoa hào nhoáng mà người đời tô son điểm phấn, khắc hoạ thành hàng vạn thứ phù phiếm, vốn dĩ thuộc về lĩnh vực xa xỉ phẩm.
Và cho đến khi nhãn hàng thương hiệu sang trọng hiện diện trong tâm trí họ, khác biệt giữa chốn thị phồn hoa và khu ổ chuột mới thật sự được tận tường.
Dị biệt.
Hạ chiếc kính xuống giữa sống mũi cao tây, Việt Hy bước vào.
Má lúm đồng tiền ẩn hiện dưới giọng nói trầm ấm của anh xuyên qua làn không khí vô hình.
- Chí Bảo đâu rồi? Gọi ra đây cho anh!
Mấy nhân viên cuống quýt chạy vào trong gọi cho quản lý của câu lạc bộ. Bước ra từ phòng giám sát, Vương Chí Bảo mặt đanh lại, vội vàng đi đến chỗ ông chủ.
- Chẳng phải anh đã nói với em về tụ điểm của chúng ta rồi sao?
- Em biết mà, nhưng có điều tháng này gặp nhiều trục trặc quá. Chuyện nâng cấp club để sau được không anh?
- Vậy tuỳ mày! Báo cáo anh tình hình hôm nay đi!
- Hôm nay thì tầng một, hai, ba đã đầy. Tầng bốn còn trống hai bàn vip, doanh số thì em đã cập nhật ngay trên sổ sách trực tuyến rồi anh.
Trầm ngâm một chút, Việt Hy nói thêm.
- Được rồi, anh để mày lo liệu mấy chuyện còn lại đấy, liệu hồn!
Đến quán bar uống chút rượu giải sầu.
Người chủ quán đi đến chỗ Việt Hy đang ngồi. Diện mạo bảnh bao, ấn tượng nhất là thùy tai vuông các cạnh của Hiếu Văn, lại có nụ cười duyên ngầm.
Hiếu Văn đẩy nhẹ bả vai anh.
- Rượu cũ khai vị mới, mừng ông chủ club trở về!
Việt Hy xua tay, phong thái sang trọng trong dáng vẻ yên lặng.
Bởi vì họ đã quá thân thiết với nhau, bày tỏ chút phản ứng từ chối cũng chẳng nhằm nhò gì.
Hiếu Văn tay cầm chai rượu chỉ biết cười trừ, vẫn quyết định khui nắp chiêu đãi anh một bữa cho ra trò.
Hồ Thịnh Khang cũng thong thả từng bước tiến gần đến bên cạnh, rồi khoác tay Việt Hy.
- Uống với anh em một tí có sao đâu mà, nóng giận chẳng hay.
- Thôi đi bạn, đang lo mấy vụ đây!
- Vụ gì nữa? – Hiếu Văn hỏi thăm.
- Mấy thằng lính còn non quá, phải dán mắt canh chừng suốt.
Cảm thấy chán phèo với câu chuyện của bọn họ, nhưng Việt Hy cũng phải nhấp vài ngụm cho vui.
Đột nhiên từ bên ngoài cửa truyền đến giọng nói.
À không, chính là âm thanh thì thầm trong màng nhĩ của anh mới phải.
Ra khỏi quán bar, khuôn mặt chữ điền của Việt Hy càng lạnh lùng hơn.
Nghiêng đầu điềm tĩnh kiểm tra doanh thu tháng của bida club mà anh tiếp quản, ánh mắt thoáng hững hờ.
Những chữ số hiện trên màn hình rõ ràng, chín trăm triệu cho một chi nhánh, trên tổng một nghìn chi nhánh khắp khu vực phía nam.
Vào dịp cuối tuần nên câu lạc bộ khá nhộn nhịp, Việt Hy mệt mỏi lê bước chân vào lòng thành phố xa hoa và đắt đỏ.
Đèn đường màu vàng làm cho khung cảnh tuyệt đẹp khôn xiết. Việt Hy đứng yên ở đấy ngắm nhìn thành phố một lát.
Bất chợt khoé miệng anh mỉm cười.
Niềm hạnh phúc lâng lâng trọn vẹn đang chảy tràn trong đầu anh. Vẫn tiếp tục đi và ngắm nhìn cảnh quang.
Màn đêm tối đặc sệt như hũ kẹo mứt hoa quả, phủ rêu phong lên thành phố nhỏ ở phía nam. Đường sá dần vắng bóng người qua lại.
Ngã sáu Chợ Quái nằm trong thành phố, nổi tiếng với lời truyền miệng có ma thắt cổ chưa siêu thoát.
Chuyện là một cô gái bị dân làng đồn đại là phù thuỷ, xui khiến bắt sống rồi thiêu chết. Người bạn trai hay tin dữ, uất ức vì mang nỗi đau mất người yêu.
Thế là đã treo cổ trên xà nhà, lao mình vào vòng xoáy sinh tử không lối thoát.
Và trở thành oán hồn bị lưu đày ở chốn trần gian này mãi mãi. Hai số phận chẳng thể xoay chuyển mà quay về kiếp người.
Theo người xưa khu chợ này còn xây phạm vào mạch huyết âm dương.
Vì chợ nằm ngay ngã sáu, muốn họp chợ phải tụ hội và ngã sáu thì phải xoay vòng.
Dùng số sáu muốn tạo thành vòng tròn ít nhất phải có ba con số trở lên. Không may là ba chữ số như sáu-sáu-sáu lại mang ý nghĩa đại diện cho một con quái vật.
Kể từ đó mở ra cổng luân hồi xuyên qua địa phủ nhưng không đóng lại được, ma quỷ cũng nhờ đó đi qua thế giới con người.
Linh hồn của người con trai kia hấp thụ được nhiều khí âm nên càng mạnh.
Nghe loáng thoáng nhưng anh chả tin vào điều ấy. Vẻ mặt anh thư giãn, lững thững tiến theo hướng quen thuộc.
Trên đường đi gió bỗng ngưng hẳn rồi chuyển sang thổi hắt theo đợt.
Tiếng radio phát rả rít những giai điệu âm nhạc cổ điển trong những ngôi nhà gần đấy.
Vài làn xe ồn ào xẹt ngang nhanh như cắt, rồi chìm vào yên tĩnh càng tăng thêm vẻ ma quái. Việt Hy theo lối cũ về nhà.
Anh đi đến ngã sáu, kế bên là khu chợ im ắng, các tiểu thương đã về hết.
Sót lại vài hộp giấy, mảnh bao đựng bị gió thổi xê dịch cách xa vài thước.
Tiếng sột soạt bên trong chợ phát ra, anh lén nhìn vào chỉ thấy tối hù như lò than.
Cảm giác hiu hắt, bồi hồi đan xen nhau như tấm lưới đánh cá, nhưng cũng có lỗ hổng. Anh chợt thấy mình hơi lạc lõng.
Người có nơi nương tựa, chốn dung thân. Thế mà anh chỉ cô đơn đồng hành với cái bóng dưới mặt đường.
Chàng trai đang lang thang chìm đắm trong vẻ đẹp của phố xá.
Anh tự nhiên cảm giác khó hiểu. Đoạn đường mà anh rành như nắm trong lòng bàn tay biến đâu mất.
Mà thay vào đó là sự hỗn tạp của tiếng côn trùng vo ve, âm vọng rì rầm. Trong khoảnh khắc anh tưởng chừng có hàng ngàn đoàn người đi qua đây.
Người của Việt Hy bồn chồn, nụ cười trên môi nhẹ tắt, có chút lo lắng thổn thức quanh đây.
Đi thêm đoạn nữa, dưới gốc cây có bát nhang cắm bốn nén hương, đốm lửa ẩn hiện theo từng đợt gió thổi qua. Mấy làn khói bay là đà trên mặt đường ẩm ướt. Ngọn đèn cầy bên cạnh đã tắt ngúm. Liếc nhìn qua hơi ớn lạnh, anh cứ tiến về phía trước nhưng mãi chẳng đến đâu.
Thật kì quái là ngoài sự ấm áp nóng bỏng của mặt trời vào ban ngày. Dường như cảnh vật đêm hôm nay sao khó lòng mà giải thích. Vầng trán anh tuôn những giọt mồ hôi lạnh ngắt.
- Lạ nhỉ, đường về nhà mình sao hôm nay lại khác xa thường ngày?” – Anh chợt nhận ra có điều gì đó rất lạ thường. Việt Hy vội vàng lục trong balo tìm chiếc điện thoại của mình, rồi mở nó lên tìm ứng dụng Maps.
- Để xem nào! – Anh nói với chính mình.
Trên ứng dụng bản đồ chẳng hiện ra thông tin hướng dẫn.
Màn hình chập chờn, xuất hiện dãy sọc quái dị trông như dãy hàng rào có con mắt ngay bên trên.
Anh loay hoay tra cứu một hồi bực tức mà cảm thán.
- Quái lạ, tại sao nhà mình lại không hiện trên bản đồ. Địa chỉ nhà đúng, tuyến đường đi vẫn đúng mà ta?
Trong giây phút kinh ngạc xen lẫn hoài nghi, anh ấy đánh rơi chiếc điện thoại xuống đất. Đương nhiên chỉ có tiếng rơi của điện thoại vang vọng, không gian yên ắng đến lạ thường.
Việt Hy nghiêng người vừa định cúi xuống nhặt.
Bầu trời bỗng giăng mây mịt mù, sóng ngầm tại thế. Ôm thân thể chàng trai vào luồng sáng mạnh.
Sắc màu rực rỡ loé thẳng vào đồng tử của anh.
Xoẹt!
Tia lửa nhanh sấm chớp vụt qua tầm mắt Việt Hy, như xé rách cả không gian thời hiện đại ra làm đôi. Đang mơ màng thì tỉnh ráo hẳn.
Trái tim của Việt Hy suýt chút nữa là bỏ chạy trước cả linh hồn anh.
Làn khói cay nồng ập đến xộc thẳng vào cánh mũi.
Nó đi thẳng vào khoang phổi của anh rồi tấn công lên tận não bộ. Đánh thức toàn bộ tâm trí còn đang suy nghĩ dang dở.
Anh bất giác thấy đôi mắt trong như dòng suối mơ, xuyên thấu mọi thứ trên đời. Tròng mắt thu hẹp lại, khá dài và hơi xếch lên như loài dơi, màu tím sâu thăm thẳm.
Tiếng gió vù vù trượt qua gáy, liếʍ vào vành tai anh lạnh buốt.
- Khôn..không thể nào!
Việt Hy không dám chớp mắt phút nào.
Cảm giác mơ hồ len lỏi dưới hàng mi dài, khẽ run lên từng hồi. Đột nhiên, anh vùng bỏ chạy ngay giây tiếp theo.
Vì Việt Hy đã tận mắt thấy có bóng hình ai đó thầm lặng di chuyển trong sương.
Một con ma với cái đầu lặt lìa như sắp rơi đang rượt đuổi theo anh ấy.
Nó nhào tới nhanh như búa bổ, khuôn miệng khoét dài đến mang tai còn nhả ra mớ chất nhầy nhụa lỏng lẻo, dính nhơ nhớp bên dưới.
Nôn thốc thứ nước nhờn màu đen, nó còn cười với Việt Hy mấy lần.
Anh co chân chạy bạt mạng, chạy để cố giữ lấy mạng sống của chính mình. Nỗi sợ tuột lại phía sau đeo bám vào tấm lưng to lớn đang ướt đẫm mồ hôi.
Từng giọt chảy xuống thớ thịt săn cứng, vòng qua rơi trúng vào những múi cơ bụng ở trước người.
Cảm giác nặng nề bám dính vào bắp chân anh. Hoảng sợ thứ không rõ hình dạng, lẩn mình trong bức màn đen của bóng đêm.
Áp bức như bóp nghẹt mảnh không khí cuối cùng còn sót lại. Sợi nơ ron vận động đã hoạt động hết công suất theo từng bước chân hối hả của Việt Hy.
Dấu vết còn in hằn dưới lớp đất trong màn sương lạnh giá.
Mọi sợ hãi như thể chưa tan biến mà còn tăng thêm. Chợt mắt anh nhoè đi, bốn bề thu hẹp, chụp vào người anh là một ảo ảnh ma quỷ đáng sợ.
Tất cả bủa vây lấy thân thể của chàng trai trẻ.
Đôi môi anh hơi tái đi vì căng thẳng, Việt Hy liên tục trốn chạy và dừng lại khi đã kiệt sức.
Mặt cúi gầm, thở hổn hển, đứt quãng như bị kẻ nào siết chặt.
Cổ họng anh khô ran.
Ngoảnh đầu nhìn đằng sau lần thứ hai, anh mới dám đặt tay lên ngực trấn an bản thân.
Choàng tỉnh, đầu còn dư chấn khá choáng váng nhưng vẫn cố gượng thân thể ngồi dậy, sau khi anh thoát khỏi giấc mộng cả người mệt rã rời.
Việt Hy vẫn trong trạng thái hồi hộp, tim đập mạnh.
Toàn thân anh như bị làn sóng dữ dội ngoài đại dương tấn công đè lên l*иg ngực, rồi nhanh chóng cuộn thành dòng chảy thắt chặt từng bó cơ dưới chân.
Khó thở, nghẽn mạch.
Anh thở phào. Lần thứ N trong năm anh có hẹn với ác mộng.
Những tưởng rốt cuộc chỉ là cảnh mơ. Nhưng không hề! Nó đã biến thành hiện thực.
Ngay lúc này, nó đang ở đây!
Việt Hy lắc lắc đầu cho tỉnh táo.
Sự tối tăm vẫn còn đó, lẽ nào là mộng trong mộng.
Ngã sáu và cái chợ ảm đạm đang nằm chình ình trước mặt anh.
Vậy ngay từ đầu đã trúng thuật che mắt. Chẳng biết kẻ nào giở trò hay là do con ma anh thấy vừa rồi.