"Ồ? Sao ở đây lại có tấm bia đá này?"
Lập tức, lòng hiếu kỳ nổi lên, Tiểu Lý bước tới trước bia đá, cẩn thận quan sát.
Tấm bia đá dài khoảng bốn mươi centimet, dày bằng nửa ngón tay cái, toàn thân đen bóng, trên mặt bia khắc những văn tự kỳ quái, bên trên bia có một lỗ tròn, còn bên cạnh bia là một sợi xích sắt rất dài.
Nhìn tấm bia đá này, không hiểu sao đầu óc Tiểu Lý bỗng trở nên mơ màng, đưa tay ấn lên bia đá, lập tức toàn thân cậu run lên, rồi ngã lăn ra đất.
Không biết qua bao lâu, Tiểu Lý từ dưới đất đứng dậy, rời khỏi phòng tang vật.
Ở đại sảnh tầng một, anh Trần đang cúi đầu trò chuyện WeChat với người khác, ánh sáng phía trước đột nhiên tối sầm lại, anh cũng không để ý lắm, không ngẩng đầu lên hỏi:
"Tiểu Lý à? Sao cậu đi lâu vậy?"
Không nhận được câu trả lời, anh Trần nhíu mày, ngẩng đầu lên, nhưng thứ chào đón anh lại là cái miệng đầy máu của Tiểu Lý.
"Aaaaa—"
Tiếng hét thảm thiết vang lên trong đại sảnh, giữa ban trưa khiến người ta lạnh sống lưng.
Hơn bốn giờ chiều, mặt trời đã ngả về tây, không còn quá nóng nữa.
Bạch Tử Cống ngồi trước bàn đá trong sân, cầm bút lông, bút đi như rồng bay phượng múa, vẽ linh phù. Đây là bài tập hàng ngày từ nhỏ đến lớn của cậu.
Theo lời sư phụ của Bạch Tử Cống, vẽ phù là kỹ năng cơ bản của mỗi đạo sĩ, không thể lơ là.
Bên cạnh Bạch Tử Cống đặt một xấp linh phù đã vẽ xong, có vẻ như cậu đã ngồi vẽ được một lúc rồi.
Ngoài ra, trên bàn còn đặt một quyển Mao Sơn Đại Điển dày cộp, Bạch Tử Cống định sau khi vẽ xong lá linh phù cuối cùng sẽ đọc quyển sách này.
Lá linh phù cuối cùng, bút của Bạch Tử Cống vừa hạ xuống được một nửa thì điện thoại đột nhiên reo lên, làm tay cậu run nhẹ, nét bút chệch đi, lá phù cuối cùng coi như bỏ.
Cả một xấp giấy phù, chỉ có tờ cuối cùng gặp vấn đề, trong lòng Bạch Tử Cống bực bội không thôi.
Cậu lấy điện thoại ra, nhìn thấy trên màn hình hiện lên ba chữ Diệp Thanh Vân, Bạch Tử Cống không khỏi cảm thấy bất lực.
Sao không gọi sớm không gọi muộn, lại cứ gọi đúng lúc này, cố ý à?
Thấy vẻ mặt uể oải của Bạch Tử Cống, đạo sĩ bên cạnh là Đạo Huyền cười ha ha:
"Ha ha, sư điệt à, thiên ý như vậy, mọi chuyện không thể cưỡng cầu đâu."
Bạch Tử Cống hít sâu một hơi, không nghĩ nhiều về lời sư bá, bấm nghe điện thoại.
Cậu còn chưa kịp nói hết câu, đầu dây bên kia đã truyền đến giọng điệu cuống cuồng của Diệp Thanh Vân:
"Bạch đạo trưởng, anh đang ở đâu? Chỗ tôi có chuyện rồi!"