Cô Dâu Của Quái Vật

Chương 10.5

Nhưng đột nhiên, Sở Nùng hoảng hốt, ánh mắt kinh ngạc nhìn qua vai anh ta. Đôi mắt cậu mở to, đồng tử giãn ra: “Tiên, tiên sinh…”

Cố Giác?

Đường Dữ Kha khó chịu nhíu mày, theo phản xạ quay đầu lại.

Ngay giây sau, một cơn đau nhói ở ngực ập tới. Anh ta bị ai đó dùng hết sức đẩy ngã. Mất thăng bằng, Đường Dữ Kha ngã xuống đất. Trước khi kịp nhận ra chuyện gì vừa xảy ra, mặt anh ta bỗng nóng rát. Mùi hoa hồng nồng nặc bao trùm, và tầm nhìn trở nên hỗn loạn.

Sở Nùng cầm bó hoa, đập mạnh vào mặt Đường Dữ Kha liên tiếp, đến mức hoa bị đánh nát. Nhân lúc bản thân còn chút sức lực, cậu quay người chạy ra ngoài.

Sở Nùng biết, nếu chỉ bỏ chạy hôm nay, Đường Dữ Kha lần sau sẽ càng làm tới. Chi bằng dọa cho anh ta một phen, thậm chí dạy cho một bài học.

Lần sau nếu còn như vậy, cậu sẽ trực tiếp báo cảnh sát.

Loại đàn ông thích quấy rối người khác như thế này, không đánh chết đã là vì cậu không đủ sức!

Ban đầu, cậu còn định học trên phim mà nhổ nước bọt để tăng phần ác liệt. Nhưng nghĩ tới nếu bị ai nhìn thấy thì mất mặt quá, nên cuối cùng đành bỏ qua.

Đường Dữ Kha bị đẩy ngã xuống đất, mặt đầy cánh hoa hồng, nhưng anh ta rất thong thả phủi những cánh hoa ra. Không đứng dậy, chỉ ngồi đó, ánh mắt xa xăm nhìn theo bóng lưng Sở Nùng chạy đi, trong đôi mắt hiện lên những cảm xúc phức tạp khó đoán.

Anh ta cúi đầu nhìn xuống cơ thể mình một thoáng.

Tặc.

Đây là lần đầu tiên, chỉ cần đứng trước mặt người ta, anh đã có phản ứng như thế.

Khóc cũng đẹp.

Ngay cả khi đánh người cũng đẹp.

Toàn thân đều đẹp.

Sau khi hoàn thành bài phát biểu đại diện học sinh trên sân khấu, Cố Minh lập tức bước xuống. Cậu không thể chịu nổi mùi khói và hơi nóng ngột ngạt ở hậu trường. Trở về văn phòng, cậu bực bội tháo lỏng cà vạt, gỡ bỏ khuy tay áo và nút áo vest, rồi tìm một chỗ ngồi ở hậu trường.

Nữ sinh vừa hoàn thành phỏng vấn cùng nhϊếp ảnh gia lau mồ hôi trên trán. Nhìn vẻ mặt đầy bực dọc của Cố Minh, cô không nhịn được bật cười:

“Thiếu gia, chỉ là phát biểu thôi mà. Anh trông như bị lừa đi làm lao động khổ sai vậy.”

“Chẳng khác gì làm khổ sai cả.” Cố Minh cáu kỉnh đáp, giọng điệu đầy khó chịu. Anh luôn kén chọn mọi thứ, không hài lòng với bất kỳ điều gì. Việc mặc vest chỉn chu và diễn thuyết một cách giả tạo với anh chẳng khác gì khoác bao tải đi làm lao động nặng nhọc.

Anh ghét bỏ và cực kỳ miễn cưỡng.