Cô Dâu Của Quái Vật

Quyển 1: Người Vợ Pháo Hôi Của Bá Tổng - Chương 5.4

Chu Duyệt trong thang máy đang nhanh chóng đi lên, mở điện thoại.

Một tin nhắn được gửi cho Đường Dữ Kha:

[y: Cảm ơn anh, em đã vào được rồi! Anh đợi em, đừng để Cố Giác rời đi nhé?]

Đường Dữ Kha trả lời ngay lập tức:

[Đường: Yên tâm.]

Một tin nhắn khác gửi cho đám phóng viên đứng ngoài cửa, đã tê chân vì cầm máy quay:

[Quay được chưa?]

Phóng viên trả lời:

[Cứ yên tâm, tối nay sẽ đăng.]

Chu Duyệt thu điện thoại lại, nhếch môi cười đầy mãn nguyện, cúi đầu nhìn khuôn mặt thanh tú phản chiếu trong gương, đôi mắt hơi cụp xuống.

Sở Nùng bảo quản gia mua vài chiếc camera mini, đặt ở mọi góc trong phòng, kết nối với điện thoại để đảm bảo không có góc chết nào. Cho đến trước khi ngủ, cậu vẫn đang điều chỉnh và thử nghiệm.

Vì lý do sức khỏe, Sở Nùng luôn đi ngủ sớm. Khi cậu lên giường, Cố Giác vẫn chưa về. Thỉnh thoảng cậu nghĩ rằng, đã là vợ thì nên đợi chồng về nhà, nhưng việc Cố Giác không trở về cũng rất bình thường.

Trước khi gặp lại nhân vật thụ chính, Cố Giác là một kẻ cuồng công việc, lạnh lùng và tàn nhẫn với thế giới bên ngoài. Sau khi nhân vật thụ chính quay về, chắc chắn anh ta càng không muốn trở về nhà để nhìn thấy một cây tầm gửi như cậu nữa.

Dù sao cũng đã có ánh trăng sáng xinh đẹp, tài năng rồi, ai mà cần một cây tầm gửi vô dụng chứ?

Toàn bộ sự chú ý của Sở Nùng đều tập trung vào việc bắt được người lạ mặt nào đó lẻn vào phòng vào ban đêm. Cậu cố gắng giữ tỉnh táo, nhắm mắt giả vờ ngủ, đôi tai nhạy bén nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, chuẩn bị sẵn sàng bắt quả tang.

Tuy nhiên, cơ thể yếu ớt dần chịu thua cơn buồn ngủ. Khi cậu không nhận ra, giấc ngủ đã xâm chiếm, biến giả vờ ngủ thành ngủ thật. Khuôn mặt nhỏ nhắn yên tĩnh, cậu trở mình, cuộn mình trong chăn bông ấm áp.

Cùng lúc đó, Cố Giác mở cửa biệt thự, thay dép ở lối vào và bước vào nhà.

Cảm giác mệt mỏi cực độ xâm chiếm, anh nhíu mày, cảm thấy bực bội.

Anh biết đó là con quái vật đang gào thét. Nó đang sôi sục, gần như mất kiểm soát.

Trong suốt hơn hai mươi năm qua, anh và con quái vật luôn cùng tồn tại. Anh biết rõ nó cũng giống hệt anh, không có nhiều hứng thú với thế giới này, vì thế mà luôn ngủ yên, trao cho anh nguồn năng lượng vô hạn.

Nhưng giờ đây, con quái vật rõ ràng rất muốn anh chìm vào giấc ngủ để nó có thể xuất hiện.

Điều này thật bất thường.

Sau khi anh chìm vào giấc ngủ, trong căn phòng rộng lớn, xa hoa với tông màu lạnh, ánh sáng từ ngoài cửa sổ chiếu vào lờ mờ. Trong bóng tối, hình dáng của một cơ thể người đàn ông xuất hiện, từ đó vươn ra vô số xúc tu đang uốn lượn.

Những xúc tu nhanh chóng rời khỏi căn phòng, đi tìm kiếm khắp nơi.

Vợ đâu rồi? Vợ đâu rồi?

Nó đã ngửi thấy mùi của vợ.

Các xúc tu lần theo mùi hương, nhanh chóng tìm đến căn phòng nơi người đẹp đang ngủ say. Nhưng khi đến trước cửa phòng, nó dừng lại.

Vợ của nó rất thông minh.

Vợ của nó đang nghi ngờ sự tồn tại của nó.

Nó cũng muốn gặp vợ.

Nhưng vợ có thể không muốn gặp nó. Nó chỉ có thể để vợ biết rằng mình tồn tại mà thôi.

Nó buồn.

Nó đau lòng.

[Độ thoả mãn -1]

[Độ thoả mãn -2]

Nó cần được vợ an ủi.

Nó do dự một chút trước cửa, rồi nhẹ nhàng tiến vào phòng, leo lên chiếc giường mềm mại, thơm tho, xúc tu từ mắt cá chân quấn lên, dọc theo đôi chân mảnh mai, vô cùng sung sướиɠ.

Hôn vợ yêu.

[Độ thoả mãn +3000]