Khói thuốc tan dần, cơn gió lạnh bị những bức tường dày của hội trường chặn lại, hơi ấm không thể thoát ra, ánh đèn sáng rực, giữa những bộ cánh lộng lẫy và mùi nước hoa thoang thoảng, chỉ có vài tiếng trò chuyện vang lên.
Cố Minh ngồi một chỗ, ngay cả âm nhạc – điều mà anh thường hứng thú nhất – cũng trở nên nhạt nhẽo. Bên cạnh, một cô gái với ngoại hình xinh xắn đang chăm chú vào màn hình điện thoại, phóng to thu nhỏ, trông như mê mẩn điều gì đó.
“Chị dâu đẹp thật đấy! Nhìn càng lâu càng thấy đẹp! A a a a!”
“Im đi.”
Cố Minh bực dọc nói: “Cậu ấy có tên, là Sở Nùng.”
Không phải chị dâu.
Không phải.
Anh mở điện thoại, nhìn bức ảnh trong nhóm chat, rồi nhấn lưu lại.
Sau khi trở về từ hội trường, đêm đã khuya. Hôm nay Sở Nùng đã đi lại rất nhiều, lại còn bị dính đầy rượu vang đỏ. Cậu cẩn thận tắm rửa kỹ càng, đảm bảo không còn chút mùi nào trên người, rồi nằm xuống giường, mệt mỏi nhắm mắt lại.
Lúc rạng sáng, vạn vật chìm trong tĩnh lặng, cuộc sống trở về trạng thái nghỉ ngơi. Bóng tối lan tràn vô định, trong khi một thực thể nào đó len lỏi giữa thành phố bê tông cốt thép, như ác quỷ đang nắm giữ mọi thứ trong lòng bàn tay.
Những xúc tu thì thầm.
Hoa nhỏ của vợ đâu rồi, hoa nhỏ của vợ đâu rồi.
Chúng tìm đến khu căn hộ cao cấp nhất, căn hộ được trang trí sang trọng. Trên chiếc giường đôi rộng lớn, hai người ôm lấy nhau trong trạng thái khỏa thân, chăn bị kéo lệch sang một bên, quần áo vương vãi khắp nơi. Những xúc tu tìm thấy chiếc vest trắng và nhẹ nhàng gỡ bông hoa hồng ra.
Vợ yêu ơi, hoa nhỏ của vợ.
Trong căn phòng thoang thoảng hương thơm, cánh cửa được mở ra nhẹ nhàng. Một bông hồng nhỏ được đặt cẩn thận bên cạnh gối của người đẹp.
Trả hoa nhỏ lại cho vợ yêu.
Chúng rất muốn giữ lại bông hoa của vợ, nhưng hoa sẽ chết. Chúng không muốn điều đó xảy ra.
Một số xúc tu khác len qua khe cửa, lấy chiếc áo khoác rộng trong phòng tắm. Chúng cuộn lại thành một khối, kẹp chiếc áo khoác vào giữa, và chỉ trong chốc lát, chiếc áo đắt tiền ban đầu đã bị xé vụn.
Những mảnh vụn bị ném ra ngoài cửa sổ, và các xúc tu mới dừng lại.
Thật hôi, thật hôi, làm bẩn vợ rồi.
Đồ đáng ghét này!
Vợ thật xinh đẹp.
Nhưng không thể trách vợ.
Tất cả là tại mấy thứ bẩn thỉu này.
Tuy vậy, chúng vẫn rất tức giận.
Chúng muốn gần gũi với vợ hơn.
Chiếc chăn đỏ trên giường bị nhấc lên một góc. Một xúc tu thận trọng quấn lấy bắp chân thon thả của cô dâu mới, sau đó không dám cử động thêm.
Vợ thơm quá.
【Độ thỏa mãn +1000】
【Độ thỏa mãn +2000】