Sở Nùng được đưa vào một phòng thay đồ VIP, bên trong mở sẵn máy sưởi, ấm áp đến mức nóng bức. Trong phòng còn có một phòng tắm nhỏ được thiết kế tinh tế. Vì không có ai khác, không gian trở nên vô cùng yên tĩnh.
Sở Nùng cởϊ áσ sơ mi, lấy một chiếc khăn lau và đứng bên bồn rửa để lau sạch vết rượu vang đỏ trên người. Hơi rượu dưới nhiệt độ cao càng thêm nồng nặc. Da cậu dính rượu trở nên hơi dính, vai và lưng bị chà xát đến đỏ ửng.
Nước từ vòi chảy xuống róc rách, âm thanh vang vọng trong căn phòng vắng lặng. Đột nhiên, tiếng mở cửa vang lên, có người bước vào nhưng rồi im lặng đứng ở cửa.
Cố Minh đeo một chiếc ba lô, mặc thường phục. Ban đầu anh chỉ định thay đồ rồi mới tham dự tiệc.
Nhưng khi mở cửa, anh đứng sững lại. Phòng thay đồ vốn thường không có ai nay lại vang tiếng nước chảy, và chưa kịp nhíu mày, anh đã nhìn thấy bóng lưng ướŧ áŧ bên bồn rửa...
Tấm lưng mỏng manh, vòng eo thon gọn, đôi chân dài và thân hình mảnh mai. Chiếc quần âu được ủi phẳng ôm sát cơ thể, làm nổi bật đường cong đầy tinh tế của vòng eo.
Chỉ trong chớp mắt, hơi thở của Cố Minh rối loạn. Anh đứng ngượng ngùng tại chỗ, muốn rời ánh mắt đi nhưng lại không thể.
Sở Nùng nghe tiếng động, quay lại và thấy chàng trai cao lớn đứng ở cửa đang nhìn mình, vẻ mặt đầy khó hiểu:
“Xin hỏi... có chuyện gì vậy?”
Cố Minh sực tỉnh, vội dời ánh mắt, giọng nói lúng túng:
“Không... không có gì. Bình thường phòng thay đồ này ít người dùng, không ngờ lại gặp cậu ở đây.”
Nói xong, anh lại vội vàng bổ sung:
“Cậu gặp chuyện gì à?”
“À, trên người bị văng rượu, quần áo bị bẩn.” Sở Nùng nhíu mày khó chịu. Cậu chỉ nghĩ mình đi dự tiệc nên không chuẩn bị trang phục dự phòng. Dù áo sơ mi có giặt sạch vết rượu, nhưng áo khoác ngoài thì không thể mặc lại.
Tình hình tệ không thể tệ hơn.
“Không sao, cậu có thể mượn của tôi.” Cố Minh lần đầu chủ động như vậy, thậm chí còn ân cần nói:
“Là đồ chưa từng mặc qua.”
“Không cần đâu.” Sở Nùng lắc đầu.
“Tôi có hai bộ vest.” Cố Minh tiếp lời:
“Cậu thế này... sẽ cảm lạnh đấy.”
“Vậy... cảm ơn nhé.” Sở Nùng nhớ ra mình không thể để trần nửa người như vậy. Nếu thật sự đứng chờ nửa tiếng, hậu quả không chỉ là cảm lạnh đơn thuần.
Cố Minh bảo người mang hai bộ vest của mình đến, chọn một bộ thoải mái nhất, rồi bước vào phòng tắm, từng bước tiến gần Sở Nùng.
Mỗi bước đi, tim anh đập nhanh hơn một nhịp.
Khi đến khoảng cách vừa đủ để đưa áo, anh giơ bộ vest ra, nhưng ánh mắt không thể không tiến gần hơn. Tầm nhìn vốn mờ mờ nay trở nên rõ ràng đến từng chi tiết.
Trong đầu anh bỗng lóe lên những từ ngữ từng vô tình nghe qua: xương quai xanh, dung mạo như hoa phù dung, da thịt như ngọc ấm áp tỏa hương.
Máu dồn lên não, mặt Cố Minh đỏ bừng. Anh luống cuống quay người lại, ánh mắt bối rối.
Động tác của anh vụng về đến lố bịch, cả cơ thể dường như viết rõ chữ "ngại ngùng".
Sở Nùng khó hiểu:
“Đều là đàn ông, có gì mà ngại?”
“Không... không giống nhau.”
Đàn ông khác đâu có đẹp như cậu.
Cố Minh nghĩ thầm.
Ánh mắt anh rối bời, tim đập loạn xạ. Trong vô thức, anh muốn làm gì đó để đánh lạc hướng bản thân và che giấu sự lúng túng.
Như một kẻ ngốc, anh mở điện thoại để xem bản nhạc, cố gắng trấn tĩnh. Nhưng tay run khiến anh vô tình nhấn nhầm, mở ra giao diện trò chuyện nhóm. Ngay lập tức, một bức ảnh vừa được gửi lên hiện rõ.
Bức ảnh phóng to đột ngột.
Không rõ vì máy ảnh mờ hay vì quá đông người, nhân vật chính trong ảnh không chiếm vị trí trung tâm. Nhưng lại thu hút ánh mắt, khi người kia đứng sau một người đàn ông khác và bị bao quanh bởi những người cầm ly rượu. Dưới ánh đèn mờ ảo, khuôn mặt xinh đẹp gần như làm người ta quên mất giới tính, khiến người xem không thể rời mắt.
Rõ ràng là vẻ đẹp vừa quyến rũ vừa mạnh mẽ, nhưng trong ánh mắt lại toát lên sự ngây thơ và trong sáng, hồn nhiên mà dịu dàng.
Như một vị hoàng tử được ngàn người cưng chiều, cũng như chú nai lạc bước từ khu rừng hoang dã vào chốn phồn hoa.
Đồng tử của Cố Minh bỗng mở to, trái tim như ngừng đập, mãi chẳng thể thốt nên lời.