Nếu đã ăn xong, hắn liền mượn nhà bếp của khách điếm để làm thêm ít điểm tâm nữa.
Trước khi tới Khúc Lâm Thành, hắn vẫn còn hai ngày để chuẩn bị. Hắn không định ra ngoài, vì gương mặt này quá nổi bật. Hơn nữa, với thân phận đã có hôn ước với Khúc Ninh, nếu ra ngoài mà không che chắn cẩn thận thì không chừng lại bị người ta vây xem, thế nên hắn thà ở yên một chỗ.
Khúc Ninh vẫn lấy tay che nửa bên mặt, không dám nhìn Quý Hàn Uyên, chỉ chăm chú nhìn chiếc hộp đồ ăn trên tay hắn.
Đã lâu lắm rồi Quý Hàn Uyên chưa thấy Khúc Ninh dè dặt như thế, cẩn thận từng chút một. Hắn hơi bối rối, nhưng không để lộ ra, chỉ dùng tay mở chiếc hộp đồ ăn.
Hộp chia làm hai tầng: tầng trên là bánh băng mai, tầng dưới là bánh bách hợp hạt thông.
Hắn lấy một miếng bánh băng mai, đưa đến trước mặt Khúc Ninh, khóe môi thoáng nở nụ cười: “Đây, nếm thử xem.”
Thật ra hắn rất muốn tự tay đút bánh cho Khúc Ninh, nhưng với y bây giờ, khi y chỉ là “gã sai vặt” từ viện bên cạnh, mà hành động lại quá thân mật như thế thì thật không phù hợp.
Hắn không muốn để lại ấn tượng không tốt trong lòng Khúc Ninh.
Người này, ấn tượng đầu tiên quan trọng lắm.
Khúc Ninh vốn không phải người đánh giá qua vẻ ngoài. Kiếp trước, y đối với hắn nảy sinh cảm tình ngay từ đầu, là vì lúc lễ hỏi, y đứng cạnh gia chủ Khúc gia, phải chịu ánh mắt giễu cợt của mọi người. Cái dáng vẻ cúi đầu né tránh, còn khẽ run rẩy ấy, thật sự rất đáng thương.
Hắn lại nghĩ đến vị hôn thê nhỏ của mình, mẹ mất sớm, bên cạnh chỉ có một lão bộc chăm sóc. Bình thường chắc chắn đã chịu không ít uất ức. Trong lòng hắn mềm nhũn, liền đưa ngọc bội luôn mang theo bên mình cho y.
Không còn cách nào khác, hắn chính là người kế thừa cái tính bênh vực người nhà từ cha mẹ.
Dù vị hôn thê này có bao nhiêu khuyết điểm, cũng là người hắn sẽ cưới về để sống cả đời.
Muốn nhìn hắn ghét bỏ, làm nhục vị hôn thê của mình sao? Thế thì về mà nghỉ ngơi đi.
Huống hồ, ngoài nhan sắc ra, Khúc Ninh thật sự không có chỗ nào để bắt bẻ.
Về thiên phú, lúc đó ngay cả hắn, một kẻ không thể tu luyện, cũng chẳng có tư cách chê bai tài năng của y.
Quý Hàn Uyên chẳng có gì ngoài tự biết mình.
Ánh trăng dịu dàng, sáng rõ. Khúc Ninh nhìn thấy hộp đồ ăn với những chiếc bánh tinh xảo, và cả bàn tay trắng trẻo, thon dài đang cầm bánh. Trong lòng y mềm đi thành một mớ hỗn độn.
Nhưng y không dám đưa tay nhận. Vốn dĩ y không nghĩ gì, nhưng bây giờ lại thấy tay mình như dơ bẩn, không xứng với bàn tay hoàn mỹ trước mặt.
Y cúi đầu. Quý Hàn Uyên không nhìn rõ biểu cảm của y, nhưng cũng đoán được phần nào suy nghĩ trong lòng. Hắn cảm thấy hơi hụt hẫng, nhưng vẫn giữ vẻ bình tĩnh, mỉm cười thúc giục: “Ngươi mau nếm thử xem, rồi nói ta biết có ngon không.”
Giọng nói ôn nhu quá đỗi khiến Khúc Ninh không kiềm được mà đưa tay trái ra nhận bánh. Y không dám nhìn biểu cảm của Quý Hàn Uyên, cúi đầu, cẩn thận cắn một miếng nhỏ.
Bánh vừa thơm vừa mềm, tan ngay trong miệng, vị ngọt thanh lưu lại rất lâu.
“Ngon không?” Quý Hàn Uyên chăm chú nhìn y, vẻ mặt đầy chờ mong.
Khúc Ninh ngước lên nhìn hắn một cái, sau đó vội vàng cúi đầu, nhẹ nhàng gật đầu.
Ngon. Đây là thứ ngon nhất mà y từng được ăn.